Bốn năm ngày liên tiếp, Hòa Yến không đến Diễn Võ Trường luyện tập. Vết thương trên đùi nàng thật ra không quá nặng, nhưng vị y nữ của Lương Châu Vệ, Thẩm Mộ Tuyết cô nương, mỗi ngày đều đều đến thăm và đưa thuốc cho nàng, không quên nhắc nhở kỹ lưỡng: “Không được vận động mạnh.” Hòa Yến cũng không quá quan tâm, nhưng mỗi lần nghe Hồng Sơn phụ họa, nàng chỉ biết thở dài: “Ngươi nghe lời y nữ người ta đi. Nếu không cẩn thận mà lăn lộn khiến thân thể hỏng bét, đến ngày cướp cờ không lấy được đệ nhất, không vào tiên phong doanh thì đừng có khóc.”
Hòa Yến nghĩ đi nghĩ lại, thôi thì đành nghỉ ngơi vài ngày, cũng chẳng cần gấp gáp.
Tuy vậy, những ngày qua, phòng nàng lúc nào cũng tấp nập người đến thăm. Hôm nay thì Giang Giao mang tới mấy quả mận chua, ngày mai thì Hoàng Hùng mang đến một xâu chim cút nướng cháy đen. Còn khiến nàng không khỏi cạn lời nhất là Vương Bá, tên này không dám tự mình đến thăm, mà lại nhờ tân binh trong phòng mang tới một chiếc bánh bao thịt bị cắn dở, nhìn qua là biết hắn cướp được của ai đó. Hắn đúng thật là xem doanh trại như nhà của mình.
Lương giáo đầu có đến thăm Hòa Yến hai lần, nhưng mỗi lần đến đều thấy nàng ngồi giữa đám tân binh, mặt mày rạng rỡ, trước mặt là bàn nhỏ chất đầy đồ ăn như một ngọn núi. Nhìn thấy cảnh đó, Lương giáo đầu chỉ để lại một câu đầy chua chát: “Hừ, xem ra cuộc sống không tệ nhỉ!” rồi xoay người bỏ đi. Hòa Yến chỉ biết cười khổ.
Những ngày ồn ào qua đi, vết thương trên khuỷu tay nàng đã kết vảy, chân cũng có thể cử động thoải mái. Thời gian dần trôi, ngày cướp cờ cũng đang đến gần.
Hôm nay, khi mặt trời còn chưa lặn, mấy người Hồng Sơn đã trở về sớm. Hòa Yến ngạc nhiên hỏi: “Chưa hết giờ huấn luyện trên Diễn Võ Trường, sao các ngươi đã về rồi?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT