Dưới đáy hố, thiếu niên tựa vào vách đá, toàn thân nồng nặc mùi máu, một nửa thân người rúc dưới xác sói, thương tích chồng chất, tình cảnh hết sức nhếch nhác, vậy mà còn có tâm trí nhắc đến những chuyện lãng mạn.
Ánh mắt sáng ngời của Hòa Yến nhìn thẳng vào Tiêu Giác, nhưng chẳng hề lộ vẻ vui mừng.
Hòa Yến buột miệng: “Tiêu… Đô đốc, sao ngài lại tới đây?”
Giờ này, nàng nghĩ chẳng còn ai đến nữa. Thực ra ngẫm kỹ lại, khả năng Trịnh Huyền cử người cứu nàng là cực kỳ mong manh, Thẩm Hồng nhát gan như vậy, chắc hẳn chỉ cần bị đe dọa nhẹ là sẽ không dám hé răng. Không thể trông cậy vào ai khác, nàng đành dựa vào bản thân. Hòa Yến dự định đợi đến sáng mai, khi vết máu trên người khô lại, tích lũy chút sức lực rồi sẽ tìm cách trèo lên, không ngờ lại có người đến cứu, và người đó lại là Tiêu Giác.
Tiêu Giác không trả lời nàng, chỉ hỏi: “Ngươi có tự trèo lên được không?”
Hòa Yến đáp: “Không.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT