Thỏ không thể săn, hồ ly cũng không, các loài chim bay lại càng không thể đuổi kịp.
Cái gì cũng đều không thể săn, Hòa Yến và các tân binh chỉ còn cách thành thật mà “tuần núi”. Đường trên núi Bạch Nguyệt gập ghềnh, nhưng phong cảnh lại tuyệt đẹp. Từ khe núi, sương trắng mờ ảo bốc lên, bao quanh là sắc xanh ngọc bích của cây rừng. Thác nước rì rào, mây trôi lơ đãng, sương mù quấn quanh tà áo, núi non trùng điệp, hùng vĩ như cảnh tiên nơi nhân gian.
Mắt xếch là người thông minh nhất đội, hắn mang theo mấy tờ giấy vàng, cứ đi đến đâu lại dừng lại, dùng than đen vẽ vài nét đánh dấu để nhớ đường. Cả đội cứ cách một đoạn lại làm ký hiệu trên cây, phòng trường hợp lạc lối không biết đường về doanh trại.
Vì không ai trong đoàn mang theo cung tiễn nên dọc đường đi cực kỳ yên ắng. Họ xuất phát từ sáng sớm, đến trưa thì cuối cùng cũng leo lên tới đỉnh núi.
Mọi người buộc ngựa vào gốc cây lớn bên cạnh dòng suối nhỏ, sau đó ngồi nghỉ ngơi. Họ dự định ăn chút lương khô, dưỡng sức rồi sẽ xuống núi, hy vọng trở về Vệ Sở trước khi mặt trời lặn.

Một tân binh thể lực kém, vừa leo lên tới đỉnh đã ngã ngồi xuống đất, thở hồng hộc. Hắn vội móc ra lương khô từ ngực áo, vừa ăn vừa than thở: “Cuối cùng cũng lên tới đỉnh, ta không đi nổi nữa rồi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play