Hòa Yến quay đầu nhìn Lương Bình, hỏi về cách thức tỷ thí cưỡi ngựa bắn cung: “Lương giáo đầu, ngài còn chưa nói rõ sẽ thi đấu thế nào? Là so xem ai bắn được nhiều con mồi nhất, hay là xem ai về đến trại ngựa trước?”
Mã Đại Mai cười rộ, nếp nhăn chằng chịt hiện ra trên mặt nhưng không che được vẻ sắc sảo, ông nhanh chóng trả lời: “Thiếu niên lang, chúng ta sẽ thi trong thời gian một nén nhang. Bốn người sẽ chạy một vòng trở về điểm xuất phát này. Trên đường có bia cỏ, mỗi người dùng vũ tiễn của mình, màu sắc khác nhau, bắn vào bia. Ai hoàn thành việc bắn tên và trở về đây trước thì thắng.”
Nghe xong, Hòa Yến gật đầu nói: “Được.”
Lương Bình nhìn nàng một thoáng, nhịn không được suy nghĩ về từ mà Hòa Yến hay dùng nhất: “Được.” Dù là khi đấu với Vương Bá, Giang Giao, Hoàng Hùng, hay bây giờ đối với nhóm giáo đầu, nàng đều chỉ nói “Được.” Chẳng lẽ chưa từng có lúc nào nàng cảm thấy không ổn?
“Vậy thì bắt đầu thôi,” Đỗ Mậu giật dây cương, và ngay lập tức có tiếng tù và vang lên. Bốn con ngựa phóng đi như tên bắn, để lại bụi mù cuồn cuộn phía sau.
Ngựa mà Hòa Yến cưỡi ngoan hơn nhiều so với con ngựa hung dữ nàng từng phải điều khiển ở kinh thành. Chỉ cần nàng điều chỉnh nhẹ, nó liền hiểu ngay mệnh lệnh. Hòa Yến liếc nhìn ba người còn lại. Lương Bình và Đỗ Mậu tuy cưỡi ngựa không tệ, nhưng Mã Đại Mai mới là người khiến nàng ấn tượng. Dù tuổi tác đã cao, nhưng thuật cưỡi ngựa của ông ta vẫn vô cùng thành thạo, có lẽ còn cao hơn Hòa Yến một bậc, chỉ là ông không để lộ ra.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT