Trên bãi tập, Hòa Yến từ từ giương cung.
Bịt mắt lại, nàng chẳng còn thấy gì trước mắt. Không nhìn thấy con mồi, nàng chỉ có thể “nghe” thấy chúng. Và có lẽ, không ai lắng nghe thế gian này rõ ràng hơn một người mù.
Ngày đó, khi bị mù, nàng từng chìm trong tuyệt vọng. Một người mù, đi lại trên thế gian vốn đã khó khăn, đến việc tự chăm sóc bản thân cũng không thể hoàn thành, nói gì đến việc trở thành kẻ xuất chúng? Dù tư chất không vượt trội, nàng vẫn nỗ lực bù đắp bằng sự cần cù. Nhưng rồi thiên tai ập đến, cướp đi tất cả, biến mọi nỗ lực của nàng trở thành ảo vọng, tan thành mây khói.
Trong khoảnh khắc đen tối đó, có người đã nói với nàng: “Nếu ngươi thực sự muốn mạnh mẽ, mù thì có là gì? Dù là kẻ mù, ngươi cũng có thể trở thành người khác biệt nhất giữa đám mù lòa.”
Đó chẳng phải là một lời an ủi cao siêu gì, nhưng kỳ lạ thay, nàng lại nhớ mãi. Khi nàng học cách làm mọi việc mà không cần đôi mắt, câu nói ấy cứ văng vẳng trong đầu: “Trở thành người mù khác biệt nhất.”
Nàng không biết liệu mình có phải là người mù khác biệt nhất không, nhưng chắc chắn nàng không giống như những người mù thông thường. Nàng có thể tự chăm sóc bản thân, thậm chí còn giúp đỡ được người khác, có thể luyện kiếm, chơi trò đoán xúc xắc, thậm chí nghịch ngợm giấu chiếc ná của đám trẻ con để bắn chim.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT