Sau khi năm cũ qua đi, tuy đã vào mùa xuân, nhưng tuyết vẫn chưa ngừng rơi, suốt đêm trời đổ tuyết dày, phủ một lớp băng trắng khắp sân.
Khi Hòa Yến tỉnh dậy, Tiêu Giác đã không còn ở đó nữa.
Thật kỳ lạ, trước kia nàng vốn không phải người thích ngủ nướng. Ở Lương Châu Vệ, khi sống chung với các nam nhân, nàng là người đầu tiên dậy từ sáng sớm. Nhưng không biết có phải giường của Tiêu Giác quá êm ái và ấm áp hay không, mà nàng ngủ rất ngon, đến sáng lại dậy muộn hơn bình thường. Hoặc có thể là do Tiêu Giác luôn dậy rất sớm, vì thế mỗi lần nàng tỉnh dậy, bên cạnh đã trống không.
Hòa Yến dụi mắt, ngồi dậy khỏi giường, vén chăn bước xuống, sau khi rửa mặt đơn giản, nàng khoác chiếc áo ngoài rồi mở cửa. Vừa mở ra, nàng thấy ngay một tia sáng lạnh lẽo.
Tiêu Giác đang luyện kiếm trong sân.
Người này cũng hiểu nguyên tắc “ba ngày không luyện tay chân sẽ bị cứng”. Dù không còn ở Lương Châu Vệ, nhưng Tiêu Giác vẫn giữ thói quen luyện tập hàng ngày. Hòa Yến bèn tựa vào cột nhìn hắn, cũng muốn xem mấy năm nay kiếm thuật của Tiêu Giác đã tiến triển đến đâu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play