Trên ngai cao, hoàng đế nhìn vào bức thư được cung nhân dâng lên, nhưng mãi vẫn không nói lời nào.
Trái tim Hòa Như Phi như bị một bàn tay vô hình siết chặt, đau đến nỗi hắn không thở nổi. Đến nước này, hắn hoàn toàn chắc chắn rằng kẻ đã đột nhập vào nhà họ Hòa đêm đó, ăn cắp lá thư trong chiếc hộp tinh xảo, không ai khác chính là Tiêu Giác. Nhưng… làm sao Tiêu Giác biết cách mở chiếc hộp đó? Làm sao hắn có thể ra vào nhà họ Hòa mà không ai phát hiện, nếu không có kẻ nội gián? Hắn nhìn về phía Hòa Yến, nhớ lại lúc đấu kiếm với nàng khi nàng gọi hắn một tiếng “đại ca.”
Trong tiếng gọi đó chứa đựng vô vàn cảm xúc, như một hồn ma đến đòi nợ.
Chẳng lẽ nàng thực sự là…
“Thực chất, Phi Hồng tướng quân từng học cùng thần tại viện Hiền Xương,” Tiêu Giác nói, “Sau trận Hoa Nguyên, thần nhận thấy có điều bất thường trong thân phận của Hòa tướng quân. Trở về kinh, thần đã đến viện Hiền Xương, có kẻ đã phóng hỏa trong thư viện, định thiêu hủy những ghi chép cũ của Phi Hồng tướng quân.” Tiêu Giác trầm giọng nói, “May thay, vụ phóng hỏa không thành. Thần đã đối chiếu những ghi chép tại viện với sách binh pháp mà Phi Hồng tướng quân từng đọc, và phát hiện chữ viết giống nhau. Trong khi chữ viết của Hòa công tử thì hoàn toàn khác.”
“Chỉ dựa vào điều đó thì làm sao có thể chứng minh thân phận của Phi Hồng tướng quân,” Từ Kính Phủ chậm rãi lên tiếng, ánh mắt sâu xa khó lường khi nhìn Tiêu Giác, “Chữ viết của con người theo thời gian cũng có thể thay đổi, điều đó không có gì là không thể.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT