Kẻ đến phóng hỏa hoàn toàn không ngờ rằng, trong thư các tĩnh lặng hôm nay lại có người ở bên trong. Hắn chưa kịp phản ứng đã bị Tiêu Giác chắn đường. Võ công của hắn không sánh bằng, chỉ trong một chiêu, Tiêu Giác đã bẻ gãy tay hắn.
Trong lúc Tiêu Giác đang giao đấu, Hòa Yến đã nhanh chóng nhặt lấy tấm thảm dài bên cạnh để dập lửa. May mà lửa chưa bùng lớn, có vẻ như kẻ phóng hỏa nghĩ rằng các giấy tờ trong thư các rất dễ bắt lửa, nên không dùng dầu. Nếu không, ngay cả hai người bọn họ cũng không chắc có thể dập tắt được.
Ngọn lửa đã được dập tắt kịp thời, chỉ có một cuốn sách bị cháy một nửa. Hòa Yến lắc đầu với Tiêu Giác, “Cũng may, không xảy ra chuyện gì lớn.”
Hai người quay sang nhìn kẻ nằm trên đất. Hắn còn rất trẻ, mặc áo vải, thoạt nhìn trông giống như một học trò của Hiền Xương Quán. Hắn bị Tiêu Giác bẻ gãy tay chân, không thể cử động. Hòa Yến để ý thấy trên tay hắn có vết chai do luyện võ để lại, liền nhíu mày nói: “Dường như không phải là học trò của Học quán, chắc chắn đã trà trộn vào đây.”
Học trò bình thường dù có học võ, vết chai trên tay cũng không dày đến thế, rõ ràng là do nhiều năm luyện võ. Tiêu Giác nhìn xuống hắn, lạnh giọng hỏi: “Ai phái ngươi đến?”
Kẻ kia chỉ nhìn chằm chằm vào Tiêu Giác mà không trả lời.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT