Chẳng biết từ khi nào, con ngựa Hương Hương đã lặng lẽ quay trở lại, đứng dưới gốc cây, lặng lẽ quan sát hai người.
Hòa Yến ngẩn ngơ nhìn Tiêu Giác: “Những lời chàng nói… là thật sao?”
“Ta thấy kiếm pháp của nàng tiến bộ không ít, nhưng sao vẫn ngốc nghếch và thấp bé như xưa.” Tiêu Giác cười nhạt, giọng nói lười biếng.
Chỉ một câu nói ấy đã kéo Hòa Yến trở về những ngày tháng trước kia, sự bối rối và lúng túng vừa rồi cũng dần tan biến.
Trong lòng nàng dâng lên một dòng cảm xúc ấm áp, mọi lo lắng trong thoáng chốc đều hóa thành hư không. Nàng ngẩng đầu lên, nụ cười rạng rỡ không thể che giấu, “Nhưng chàng thì vẫn như ngày xưa.”
Tiêu Giác khẽ ho một tiếng, quay mặt đi chỗ khác. Hòa Yến bỗng thấy hứng thú, không chịu buông tha hắn, bèn nắm chặt lấy tay áo hắn, nghiêng đầu hỏi: “Kiếm pháp của ta là do chàng đích thân chỉ dạy. Nhưng lúc đó ta vẫn giả làm nam nhân, tại sao chàng lại quan tâm ta như vậy? Chẳng lẽ ngay từ lúc đó, chàng đã thích ta rồi?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play