Đêm đã khuya, người hầu trong nhà họ Hòa đều đã chìm vào giấc ngủ, nhưng đại sảnh trong nhà vẫn sáng trưng ánh đèn.
Hòa nhị phu nhân đứng giữa phòng, bên cạnh là nha hoàn Thúy Nhi, người đã cùng bà lên núi hôm nay. Hòa Nguyên Lượng và phu nhân Hòa Nguyên Thịnh ngồi hai bên, còn Hòa Như Phi ngồi trên chiếc ghế bên cạnh, ánh mắt sâu thẳm quét qua Hòa nhị phu nhân, không biết đang nghĩ gì.

“Nhị thẩm, hôm nay ở chùa Ngọc Hoa, thẩm đã nói gì với Tiêu Hoài Cẩn?” Một lúc sau, Hòa Như Phi mới cất tiếng, “Hiện nay Tiêu Hoài Cẩn đã trở lại kinh thành, tình thế trong kinh lại bị xáo trộn, mỗi bước đi vào lúc này đều vô cùng quan trọng. Tiêu gia và Hòa gia chúng ta… không phải cùng đường đâu.”
“Ta không nói gì cả.” Hòa nhị phu nhân dịu dàng đáp, ánh mắt bình thản, “Chỉ nhìn thoáng qua vị hôn thê của hắn mà thôi.”
Vị hôn thê của Tiêu Giác chính là Hòa Yến—cái tên mà cả nhà họ Hòa đều không muốn nhắc đến, mỗi khi nhắc tới luôn gợi lên những ký ức không mấy vui vẻ.
Hòa Như Phi khẽ cười, “Nhị thẩm, thẩm làm gì vậy? Đường muội đã qua đời rồi, dù có trùng tên trùng họ, thẩm chẳng lẽ lại nghĩ rằng Hòa Yến này là con gái đã mất của thẩm sao?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play