Người dân Đại Ngụy đều biết Đô đốc Hữu Quân Tiêu Giác phong thái tuấn mỹ, văn võ song toàn, cầm kiếm thì có thể bảo vệ một vùng yên bình, bỏ kiếm ra thì lại là một công tử phong lưu. Ông trời dường như thiên vị, ban cho hắn không chỉ vẻ ngoài tuấn tú mà còn cả tài năng xuất chúng. Nhưng đáng tiếc, hắn lại quá lạnh lùng và tàn nhẫn, vô tình vô nghĩa. Nói đến việc hắn có thích ai, chỉ nghĩ đến thôi cũng cảm thấy như một giấc mơ xa vời. Huống hồ, với tài năng và ngoại hình như hắn, có thể trên đời này chẳng có người con gái nào lọt vào mắt xanh của hắn.
Chẳng phải Tiên nữ trên núi cao như Thẩm Mộ Tuyết đã theo đuổi hắn suốt bao năm, nhưng đến giờ vẫn chưa nhận được một chút tình cảm nào hay sao?
Vậy mà hôm nay, từ miệng của con người ấy lại thốt ra ba chữ “ý trung nhân”. Hòa Yến ngỡ ngàng, các đại thần cũng ngỡ ngàng, ngay cả đấng quân vương trên cao cũng ngơ ngác trong thoáng chốc.
Thì ra, khi vị Tiêu nhị công tử nổi tiếng khắp nơi nhắc đến người trong lòng mình, hắn lại dịu dàng đến thế. Như thể ánh trăng đã mất đi cái giá lạnh và xa vời, chỉ còn lại sự sáng trong và ấm áp.
Ánh trăng thu tựa như tấm gương, phản chiếu mọi suy tư của lòng người mà không để lại gì che giấu. Niềm vui hay sự bối rối, bí mật hay nỗi buồn, không thể trốn thoát khỏi đôi mắt của người đối diện.
Không ai có thể bị hắn nhìn bằng ánh mắt ấy mà vẫn giữ được bình tĩnh. Hòa Yến cảm nhận rõ ràng từng nhịp tim đập mạnh mẽ, từng nhịp “thình thịch”, “thình thịch”, rõ ràng và mạnh mẽ giữa không gian huyên náo của buổi tiệc, không cách nào chống đỡ được.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT