Lời vừa dứt, trong phòng không ai lên tiếng. Ngay cả Lâm Song Hạc, người vốn vô tâm với triều chính, nghe vậy cũng tỏ ra khó hiểu.
Dù sao thì chuyện quốc gia bị địch quốc xâm lược, đã chịu thất bại mà thiên tử lại còn nghĩ cho kẻ địch, nghe như trò đùa vậy.
“Hiện nay trong triều, Thái tử, Từ tể tướng cùng phe văn thần hầu hết đều chủ trương hòa, các võ tướng thì chưa tỏ rõ lập trường.” Dương Minh Chi nhìn Tiêu Giác, “Ta muốn hỏi các ngươi, các ngươi sẽ làm thế nào?”
“Còn phải hỏi sao?” Yến Hạ nói: “Chúng ta không phải hạng nhu nhược, kẻ khác đánh một cái bạt tai, chẳng lẽ còn phải chìa mặt ra cho hắn đánh cái nữa? Ta nhất định phải đuổi người U Thác về quê nhà, khiến chúng không dám bén mảng tới Đại Ngụy lần nào nữa!”
“Vậy thì ta an tâm rồi.” Dương Minh Chi trầm giọng nói, “Chỉ là… không biết lời của các ngươi có thể khiến bệ hạ thay đổi ý định hay không.”
Hắn tiếp tục nói thêm về những động tĩnh gần đây của người U Thác, rồi mọi người mới đứng dậy rời đi. Vì thông tin Dương Minh Chi vừa đưa, Tiêu Giác và Yến Hạ cũng không có ý định ở lại Kim Lăng thêm vài ngày nữa. Nếu sứ giả U Thác đã trên đường đến Sóc Kinh, bọn họ phải nhanh chóng trở về Sóc Kinh để diện kiến hoàng thượng. Hiện nay Sóc Kinh phần lớn là người của Từ Tướng quốc, những người không theo Từ cũng bị chèn ép không dám lên tiếng. Nếu thật sự triều đình chấp nhận cầu hòa của U Thác, thậm chí cho phép mở chợ ở Đại Ngụy, thì chỉ có hại cho bách tính.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT