Ngày hôm sau trời đổ mưa.
Hòa Yến để Hòa Vân Sinh cầm một ít tiền đi mời thợ đến tu sửa nóc nhà rách nát. Mùa xuân sắp qua, mùa hè sắp tới, mà mưa sẽ ngày một nhiều. Cả nhà họ Hòa chỉ có gian phòng của nàng là còn nguyên vẹn. Phòng của Hòa Tuy và Hòa Vân Sinh đều phải bày thau đồng để hứng nước mưa dột, khiến phòng trông như một tiệm bán thau.
Nóc nhà rất nhanh được sửa xong với những viên ngói xanh kiên cố. Hòa Yến tiếp tục nghĩ đến việc thay chăn bông và gối trong phòng vì chúng đã cũ kỹ đến mức có thể tuột bông ra bất cứ lúc nào.
Hòa Vân Sinh bước vào phòng nàng, vui vẻ nói: “Hòa Yến, tỷ qua xem này!”
Hòa Yến chưa hiểu chuyện gì thì thấy Hòa Vân Sinh rút ra một tờ giấy từ ngực áo và nói: “Hôm qua đệ đã ghi lại tất cả các học quán tạm ổn trong kinh thành, hôm nay chúng ta đi xem được không?”
“Bây giờ?” Hòa Yến hỏi, “Đệ muốn ta đi cùng đệ sao?”
Hòa Vân Sinh có vẻ lúng túng vì bị nói trúng tim đen, vội quay người, thẹn quá hóa giận: “Đệ chỉ báo cho tỷ biết thôi!”
“Ừ, được, ta sẽ đi cùng đệ.” Hòa Yến cười đáp.
Thiếu niên này tuy khó tính nhưng vẫn còn đáng yêu, không có ác ý gì. Khi Hòa Yến ra tới sân, nàng thấy con ngựa mà hôm qua Tiêu Giác tặng Hòa Vân Sinh đang đứng ở một góc. Hòa Vân Sinh đã dựng một chuồng đơn giản cho nó.
Hòa gia nhà nghèo, không nuôi nổi ngựa. Trong sân chỉ từng nuôi gà vịt, bây giờ xuất hiện một con ngựa khổng lồ, khiến mọi thứ trở nên có chút kỳ lạ. Con ngựa cúi đầu ăn cỏ, bãi cỏ khô được dọn dẹp sạch sẽ, rõ ràng là do Hòa Vân Sinh chăm sóc.
Thấy Hòa Yến đang nhìn chăm chú, Hòa Vân Sinh liền tự hào nói: “Hương Hương thật xinh đẹp!”
Hòa Yến suýt chút nữa không tin vào tai mình, hỏi: “Đệ gọi nó là gì?”
“Hương Hương!” Hòa Vân Sinh hồn nhiên trả lời, “Hôm qua đệ đã xem rồi, nó là ngựa cái, nếu nó đã theo đệ, đệ phải đặt tên cho nó chứ. Tên ‘Hương Hương’ nhất định nữ hài tử sẽ thích.”
Hòa Yến thở dài: “… Đệ vui là được.”
Nàng từng bảo Hòa Vân Sinh đọc nhiều sách hơn nhưng cậu lại không nghe. Tiêu Giác, người vốn khó tính, nếu biết ngựa của mình được đặt tên như vậy, chắc chắn sẽ coi đó là một sự sỉ nhục lớn trong cuộc đời.
Hòa Vân Sinh không nhận ra điều này, niềm vui vẫn rạng ngời trên mặt cậu, còn Hòa Yến thì lười không quản. Trước đây, Hòa gia không có ngựa, dĩ nhiên cũng không có xe ngựa. Nên lần này, cả Hòa Yến và Hòa Vân Sinh đều cầm ô đi bộ.
Trên tờ giấy của Hòa Vân Sinh có ghi lại bốn học quán, đã được chọn lựa kỹ càng, phần lớn thiên về võ học. Đối với Hòa Vân Sinh, điều này cũng tốt, bởi có vẻ cậu không có ý định theo đuổi con đường học văn — xét theo cái tên “Hương Hương” cậu đặt cho ngựa, rõ ràng cậu không có thiên phú về mặt này.
Hai người vừa đi vừa dừng, vừa ăn vặt, trong vòng một ngày đã xem xong các học quán. Sau khi bàn bạc, họ quyết định chọn học quán gần nhà nhất, có nhiều võ tiên sinh và công khóa hợp lý. Mỗi ngày sau giờ học, Hòa Vân Sinh có thể đến giáo trường luyện binh khí. Học phí cũng không quá đắt, một năm chỉ một lượng bạc, đủ cho cậu học vài năm từ số tiền mà Hòa Yến thắng được.
Hòa Vân Sinh tuy không nói nhưng hiển nhiên rất vui. Trên đường về, cậu thậm chí còn nhảy chân sáo. Khi đi ngang qua một tiệm may, Hòa Yến nhớ đến việc đã hứa may quần áo mới cho Hòa Vân Sinh khi trước, liền nói: “Trước ta đã hứa may cho đệ quần áo mới, nay đã đi ngang qua, hay chúng ta đặt may ở đây luôn đi.”
Hầu hết quần áo của Hòa Vân Sinh đều là đồ cũ của Hòa Tuy, vá víu mặc lại nhiều năm. Nghe Hòa Yến nói vậy, cậu có chút do dự: “Thôi, đệ mặc tạm được rồi.”
Bạn đang đọc truyện tại rungtruyen.com. Chúc vui vẻ!!!
“Đệ đi học quán, ăn mặc không tốt sẽ bị chê cười.” Hòa Yến lôi cậu vào tiệm. Thợ may là một ông lão hiền từ, ông hỏi: “Làm xiêm y cho cô nương hay vị công tử đây?”
“Cho đệ ấy.” Hòa Yến chỉ vào Hòa Vân Sinh: “Làm hai bộ cho mỗi mùa xuân đông, kiểu dáng đẹp một chút, màu sắc đơn giản là được.”
Ông lão cười đáp: “Được.”
Hòa Vân Sinh cuống lên: “Đệ không cần nhiều vậy đâu, quá nhiều rồi!”
Hòa Yến ấn cậu ngồi xuống: “Đệ tuấn tú thế này, không mặc đẹp chẳng phải uổng phí sao?”
Mặt Hòa Vân Sinh đỏ bừng: “Tỷ nói linh tinh gì vậy?”
Ông lão nghe vậy, cười đùa: “Lệnh tỷ thật thương ngươi.”
Hòa Vân Sinh ngẩn ngơ, chưa từng nghĩ có một ngày cậu và Hòa Yến lại có thể đùa giỡn như các tỷ đệ khác. Dù sao, tỷ ấy cũng giúp cậu rất nhiều.
Trong khi ông lão đang đo người cho Hòa Vân Sinh, Hòa Yến đi dạo quanh tiệm xem vải vóc. Đúng lúc này, có người gọi tên nàng.
“Hòa Yến?”
Nàng quay lại, thấy một công tử trẻ tuổi, ăn mặc cực kỳ phú quý, dung mạo thanh tú nhưng dưới mắt thâm quầng, thần sắc mệt mỏi. Phía sau hắn còn có mấy gã sai vặt theo hầu. Thấy nàng quay lại, mắt hắn sáng lên, tiến tới muốn bắt lấy tay nàng.
Hòa Yến khéo léo né tránh.
Hóa ra Hòa đại cô nương có tiếng tăm trong kinh thành thật, nàng thầm nghĩ. Vương Cửu Quý chưa đủ, giờ lại đến ai đây?
Công tử trẻ tuổi thấy Hòa Yến né tránh, ngây người một lúc, sau đó trên mặt hiện lên vẻ đau buồn: “Nàng… vẫn giận ta sao?”
Hòa Yến còn đang bối rối, thì đột nhiên Hòa Vân Sinh lao tới như cơn lốc, chắn trước mặt nàng, hét lên: “Phạm Thành, ngươi còn dám tới đây!”
Phạm?
Hòa Yến chợt hiểu ra. Thì ra đây chính là “Phạm công tử” trong truyền thuyết, kẻ phụ lòng Hòa đại cô nương.