Hòa Yến không ngờ giữa Dương Minh Chi và Tiêu Giác lại có câu chuyện như vậy. Sau khi nghe Lâm Song Hạc kể xong, nàng ngẫm nghĩ một lúc.
Quả thật, câu nói cuối cùng của Dương Minh Chi quá mức đau lòng. Nhưng sao lại như thế? Nếu không giúp thì thôi, tại sao lại phải nói lời tổn thương như vậy? Dương Minh Chi vốn không phải người cay nghiệt như thế. Hòa Yến đã nghĩ thế, lẽ nào Tiêu Giác không nghĩ ra điều này?
Hòa Yến hỏi: “Sau đó thì sao? Đô đốc không còn qua lại với Dương đại nhân nữa à? Chẳng lẽ không có hiểu lầm gì ở đây sao?”
Lâm Song Hạc lắc đầu: “Hoài Cẩn sau khi dẫn binh đi Quắc Thành, hiếm khi trở về kinh. Còn Dương Minh Chi, từ sau khi Hoài Cẩn rời đi không lâu, cũng không còn đến Hiền Xương Quán. Với tài năng của hắn, ta từng nghĩ rằng hắn sẽ đỗ trạng nguyên, ở lại Sóc Kinh. Với quan hệ của cha hắn và bản thân hắn, điều đó không khó. Nhưng từ sau đó, hắn như biến mất. Tình huynh đệ khi xưa, dù Dương Minh Chi có sai, nhưng ta cũng không còn liên lạc với hắn, nên không biết từ khi nào hắn trở thành Tuần phủ Kim Lăng.”

Mối quan hệ giữa những huynh đệ này xem ra đã thật sự rẽ lối, Hòa Yến thầm nghĩ.
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, kèm theo giọng nói bực bội của Yến Hạ: “Lâm Song Hạc, mở cửa!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play