Khi trở về nhà, Hòa Vân Sinh không khỏi cảm thấy như mình vừa trải qua một giấc mộng lớn. Cậu cười thầm trong lòng: “Tay không mà có ngựa, đúng là vận may từ trên trời rơi xuống.” Tuy nhiên, cậu tự nhủ, việc này không thể gọi là “tay không bắt sói”, mà phải gọi là “anh hùng trao tặng.”

Phong Vân tướng quân Tiêu Hoài Cẩn quả thật còn tuấn mỹ và ưu nhã hơn lời đồn rất nhiều. Hòa Vân Sinh thầm ước: “Không biết đến bao giờ mình mới có thể trở thành người như Tiêu nhị công tử đây.”

Hòa Tuy nhìn thấy dáng vẻ mơ màng của Hòa Vân Sinh, trong lòng ông không khỏi thấy kỳ lạ. Hôm nay, cả Hòa Vân Sinh lẫn Hòa Yến đều có vẻ trầm mặc và đầy tâm sự. Ông không rõ vì sao cả hai đứa lại như vậy. Hòa Vân Sinh thì có thể hiểu được, vì cậu bé vừa nhận được một con ngựa từ tay Tiêu Hoài Cẩn, nhưng Hòa Yến… chẳng lẽ con gái ông có tình cảm với Tiêu Hoài Cẩn sao? Điều này phải xử lý thế nào đây? Phạm công tử vừa qua đi, lại đến Tiêu đô đốc. Tiêu Hoài Cẩn không giống những người khác, trong kinh thành này chỉ có một người như vậy!

Nghĩ đến đây, Hòa Tuy cũng không khỏi cảm thấy đau đầu.


Ba người họ trở về nhà, Lý thẩm bán đậu hũ ở bên cạnh tò mò nhìn, kéo Hòa Tuy sang một bên rồi hỏi: “Hòa đại ca, nhà huynh có chuyện gì sao? Yến Yến và Vân Sinh trông có vẻ lo lắng lắm.”

Hòa Tuy chỉ biết cười trừ, không biết nói sao cho phải.

Khi vào đến nhà, Thanh Mai đã chuẩn bị sẵn bữa tối. Hòa Tuy, Hòa Yến và Hòa Vân Sinh ngồi xuống bàn ăn, nhưng Hòa Tuy vẫn chưa bỏ qua thắc mắc trong lòng, bèn hỏi: “Yến Yến, hôm nay con đến giáo trường làm gì vậy?”

Hòa Vân Sinh thì ông có thể hiểu, nhưng Hòa Yến từ trước đến nay chưa bao giờ đặt chân đến nơi như giáo trường.

Hòa Yến lúc này mới rũ bỏ suy nghĩ miên man trong đầu, đáp: “Thật ra hôm nay con muốn bàn với phụ thân về chuyện học hành của Vân Sinh. Tuổi của Vân Sinh cũng đã đến lúc cần đi học đường. Ngày thường nó tự tập luyện võ công không có người chỉ dẫn, không thể nào hiệu quả được. Hiện giờ cũng là mùa xuân, lúc thích hợp để nhập học ở các học quán. Phụ thân thấy thế nào?”

Hòa Tuy nghe vậy, ngây người một lúc, không biết nên vui mừng vì con gái mình đã biết lo lắng cho em trai, hay là buồn vì vấn đề Hòa Yến nhắc đến lại nằm ngoài khả năng tài chính của ông.

“Yến Yến à, cha cũng nghĩ đến chuyện này rồi,” Hòa Tuy gãi đầu, xấu hổ nói, “chỉ là trước mắt… nhà mình còn thiếu một chút bạc. Phải chờ thêm một thời gian, đợi khi cha được phát bổng lộc, gom góp thêm chút nữa mới đủ.”

Hòa Vân Sinh cúi đầu ăn cháo, nhưng tai cậu vẫn vểnh lên nghe. Cậu hiểu rõ phụ thân kiếm tiền khó khăn, nên không dám nhắc đến chuyện đi học. Nhưng hôm nay, Hòa Yến đã nói ra thay cậu, khiến cậu âm thầm thở phào nhẹ nhõm.


Hòa Yến đứng dậy, rời khỏi bàn rồi trở lại với một hộp trang điểm, bên trong đầy ắp bạc và châu báu lấp lánh.

Cả Hòa Tuy và Thanh Mai đều kinh ngạc đến mức đôi đũa trên tay Hòa Tuy rơi xuống bàn, ông lắp bắp: “Yến Yến… số bạc này ở đâu mà con có?”

“Vân Sinh thắng ở Nhạc Thông Trang.” Hòa Yến bình thản đáp.

Hòa Vân Sinh lập tức phun cháo ra, kinh ngạc nhìn chị mình: “Hòa Yến!”

Hòa Yến chớp chớp mắt, vẻ mặt không thay đổi, tiếp tục nói dối một cách trôi chảy: “Vận may của Vân Sinh rất tốt, lần đầu tiên đi Nhạc Thông Trang đã thắng được một đống bạc. Số tiền này đủ để cho Vân Sinh đi học, còn thừa để nhà mình tiêu dùng trong vài năm nữa.”

Hòa Vân Sinh không biết nói gì, chỉ lặng im. Cậu có thể làm gì khác ngoài việc nhận “cái nồi” này? Nói rằng người đánh bạc là Hòa Yến sao? Đừng nói là phụ thân, ngay cả bản thân cậu cũng chẳng thể tin nổi. Thêm nữa, hôm đó Hòa Yến mặc quần áo của cậu, nên mọi người chỉ nhớ đến một thiếu niên thắng bạc. Cậu đành phải nuốt lời giải thích vào lòng.

“Đúng vậy, đây là bạc con thắng cược. Cha, chúng ta dùng nó để con đi học đường đi!”

Hòa Tuy nhìn cậu, giọng lạnh lùng: “Bạc này con thắng ở sòng bạc?”

“Đúng vậy.”

“Lần đầu đi sòng bạc mà thắng được nhiều như vậy?”

Truyện được dịch đầy đủ tại rungtruyen.com


“Thật sự.”

“Thật sự…” Hòa Tuy tức giận đến tím mặt, đập mạnh xuống bàn làm gãy một góc. Ông cầm lấy một mảnh gỗ rồi ném về phía Hòa Vân Sinh, quát lớn: “Thằng bất hiếu! Mày dám đi Nhạc Thông Trang!”

“Mày nghĩ cha cực khổ lo cho mày ăn học để mày đi sòng bạc à? Mày không thấy có lỗi với mẹ đã mất sao?”

Hòa Vân Sinh vội chạy vòng quanh bàn, miệng vẫn cố gắng giải thích: “Cha, không phải tại con muốn đi, nhà mình quá nghèo mà! Với lại, cha không nói thì mẹ sao biết được?”

“Vẫn còn dám cãi!” Hòa Tuy tức giận đuổi theo, “Mày học được cái thói này từ đâu? Hòa Vân Sinh, mày muốn làm phản rồi phải không?”

Trong lúc cả nhà đang náo loạn, Hòa Yến lặng lẽ đứng nép vào một góc, thầm nghĩ: “Nguy hiểm thật, may mà mình đổ hết tội lên đầu Vân Sinh. Nếu cha biết mình là người làm thì chắc chắn sẽ không yên. Nếu lỡ cha đánh mình, mình phản kháng lại thì còn bất hiếu hơn!”

Cuối cùng, sau một trận mắng chửi, sự việc cũng lắng xuống. Hòa Vân Sinh tuy ăn một trận đòn nhưng mọi chuyện qua đi êm thấm. Sau đó, Hòa Tuy bắt đầu suy nghĩ về việc chọn học quán cho Hòa Vân Sinh. Tốt nhất là chọn một nơi dạy cả văn lẫn võ, không quá kém nhưng cũng không quá cao sang, tránh để Vân Sinh nhiễm phải thói xấu từ đám công tử con nhà giàu.

Hòa Vân Sinh ngồi trong phòng Hòa Yến, tay gõ nhẹ chiếc lược vào đế đèn, phàn nàn: “Chọn tới chọn lui vẫn chưa tìm ra được học quán thích hợp, đúng là đau đầu.”

Hòa Yến liếc nhìn cậu, nói: “Việc này đâu thể quyết định trong một đêm. Cứ từ từ, thời gian còn dài.”

Hòa Vân Sinh bĩu môi: “Tỷ biết nhiều thứ, chẳng lẽ không biết học quán nào tốt nhất kinh thành sao?”

“Ta đâu có đi học quán, làm sao mà biết được.” Hòa Yến đáp lại, “Ta chỉ biết về các sòng bạc thôi.”

“Vậy thì đúng là coi thường tỷ rồi!” Hòa Vân Sinh đáp trả, cố ý trêu chọc.

Hòa Yến cười khẽ: “Quá khen, quá khen.”

Nghĩ đến trận đòn oan ức hồi chiều, Hòa Vân Sinh lại thấy bực mình, vứt chiếc lược xuống bàn rồi đứng dậy: “Đệ đi cho ngựa ăn đây.” Nói rồi cậu rời khỏi phòng.

Sau khi Hòa Vân Sinh đi, Thanh Mai giúp Hòa Yến rửa mặt, chải tóc rồi lui ra. Hòa Yến thổi tắt nến, cởi giày và leo lên giường.

Cửa sổ vẫn mở, đêm xuân mát mẻ, không quá lạnh. Ánh trăng bàng bạc dịu dàng tràn vào phòng, chiếu sáng khắp mặt bàn. Hòa Yến ngắm nhìn khung cảnh thanh tĩnh, lòng nàng lại nghĩ về Tiêu Giác.

Khi ấy nàng hoảng loạn, sợ Tiêu Giác nhận ra bản thân nên cố gắng cúi thấp đầu, Nhưng sau lấy lại tinh thần, nàng nhận ra hiện giờ mình không còn là “Hòa Yến” kia nữa, cho dù là đối mặt Tiêu Giác cũng sẽ không thể nhận ra. Huống chi năm đó nàng luôn đeo mặt nạ.

Lần cuối nhìn thấy Tiêu Giác tựa hồ là chuyện đã rất lâu về trước. Khi đó hắn vẫn chưa lạnh lùng đạm mạc, xa cách vạn dặm như hiện tại, mà là một thiếu niên ngạo khí hờ hững.

Học quán tốt nhất kinh thành tên Hiền Xương Quán. Hai đại danh tướng của Đại Nguy hiện nay, Phong Vân tướng quân và Phi Hồng tướng quân đều xuất thân từ đây.

Tính ra nàng và Tiêu Giác cũng chỉ cùng trường có một năm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play