Sau khi giúp Sở Chiêu bổ đá xong, Hòa Yến liền quay về phòng.
Khi về đến nơi, nàng nhớ ra lúc đi mình không đóng cửa giữa, giờ cửa đang mở toang, có thể nhìn thấy phòng của Tiêu Giác. Hắn đang ngồi trước bàn, không còn xem quân sách nữa, dưới ánh đèn, đôi mắt hắn nhắm lại, ngón tay day trán, như đang chợp mắt.
Hòa Yến thầm nghĩ, thật tội nghiệp, trở về từ khi nào mà chưa được nghỉ ngơi một chút nào. Nàng bước đến bên cạnh Tiêu Giác, cúi người xuống ngắm nhìn hắn. Ánh đèn mờ ảo chiếu lên khuôn mặt tuấn tú của hắn, làm tăng thêm vẻ mơ màng. Hàng mi dày và dài, như một chiếc quạt nhỏ khiến người ta không khỏi muốn đưa tay chạm vào.
Ngón tay Hòa Yến vừa chạm đến đầu lông mi, thì giọng nói của Tiêu Giác vang lên: “Ngươi làm gì đấy?”
Hòa Yến lập tức rụt tay lại, hắn đã mở mắt, đôi mắt lạnh lùng nhìn thoáng qua mặt nàng.
“Không có gì,” Hòa Yến thản nhiên đứng thẳng dậy, “Trên mặt ngài có con côn trùng, ta giúp ngài đuổi nó đi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play