Sáng sớm ngày hôm sau, Hòa Yến và Tiêu Giác đã dùng xong bữa, cùng nhau đến thao trường của thành Ký Dương để xem tình hình quân đội tại đây. Lâm Song Hạc không đi cùng, nghỉ ngơi trong Thôi phủ. Còn Liễu Bất Vong thì tiếp tục truy tìm tung tích của những người U Thác, xuất môn cùng lúc với Hòa Yến và Tiêu Giác.
Thành Ký Dương có rất nhiều sông ngòi, thành trì được xây dựng dọc theo dòng nước, dòng sông chia cắt mặt đất thành nhiều mảnh lớn nhỏ. Vì vậy, việc tìm được một khoảng đất rộng lớn không phải dễ dàng. Thao trường được xây dựng ở gần vương phủ, chỉ bởi nơi này mới có được khoảng không đủ lớn.
Khi Hòa Yến và Tiêu Giác đến, họ gặp Thôi Việt Chi. Nhìn thấy hai người, Thôi Việt Chi cười hì hì chắp tay: “Chào Tiêu đô đốc.”
Thấy vẻ ngạc nhiên của Hòa Yến, Thôi Việt Chi vỗ vai Tiêu Giác cười nói: “Thực ra từ ngày thứ hai các ngươi đến Ký Dương, ta đã bắt đầu nghi ngờ rồi. Ngay cả tiểu thiếp của ta cũng nhìn ra ngươi không có chút điểm nào giống người nhà Thôi ta. Sao có thể là con trai của đại ca ta? Nhưng sau đó khi đưa các ngươi vào vương phủ, điện hạ thường xuyên triệu các ngươi vào cung, hiển nhiên đã biết thân phận thật sự của các ngươi. Điện hạ có dự tính, Thôi mỗ cũng chỉ đành giả ngu, không tiện nói ra.”
Vị Thôi Việt Chi này quả thật thông minh.
Hắn cười “hề hề” hai tiếng, khuôn mặt chất phác nhưng trong mắt lại ánh lên chút tinh anh: “Điện hạ nghĩ ta ngốc, thì ta ngốc vậy, ngốc cũng không có gì là không tốt.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT