Trên đường đến diễn võ trường, Hòa Yến vẫn còn suy nghĩ về những lời Lâm Song Hạc nói vừa rồi.
Ngọc bội đen khắc hoa văn rắn trong tay nàng mát lạnh như nước, giữa trời đông khiến đầu óc nàng tỉnh táo hơn đôi chút. Việc đêm qua uống say mà cướp mất ngọc của Tiêu Giác quả là chuyện kinh thiên động địa, có lẽ sau này nàng thực sự không thể tùy tiện uống rượu nữa.
Nghĩ ngợi mãi, nàng đã bước tới rìa diễn võ trường.
Trước mặt Tiêu Giác lúc này là một người khoác giáp đen của Nam phủ binh, cúi đầu không nói lời nào. Khi tiến lại gần, nàng nghe Tiêu Giác lạnh lùng nói: “Đây là trận pháp ngươi bày?”
Người kia có lẽ là phó tướng của Tiêu Giác, phụ trách huấn luyện binh trận cho Nam phủ binh, thân hình to lớn vạm vỡ nhưng đứng trước Tiêu Giác lại giống như đứa trẻ phạm lỗi, cúi đầu đáp: “Thuộc hạ biết lỗi. Chỉ là mọi người chưa quen với thời tiết tuyết phủ ở Lương Châu…”
“Chưa quen?” Tiêu Giác nhìn hắn một cái, hỏi lại: “Ngươi có cần ta dạy cho các ngươi cách thích nghi không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT