Trong lòng mang nhiều tâm sự, đêm đến Hòa Yến trằn trọc không ngủ yên. Sáng hôm sau, khi trời còn chưa sáng tỏ, nàng đã tỉnh dậy. Sau buổi huấn luyện sáng, nàng liền đi tìm Hồng Sơn để nói chuyện.
Hồng Sơn nói: “Tối qua ta và Thạch Đầu thay phiên nhau canh chừng nửa đêm, nhưng không thấy có điều gì bất thường.”
Hòa Yến nhìn sang Thạch Đầu, Thạch Đầu cũng gật đầu với nàng.
“Cả đêm không có động tĩnh gì sao?”
“Không, hắn còn ngủ say hơn cả chúng ta.” Hồng Sơn nghi hoặc nhìn Hòa Yến: “Ngươi có lẽ suy nghĩ nhiều quá rồi. Hồ Nguyên Trung này chỉ là một thợ săn bình thường, ta thấy hắn nói năng cũng không có gì khả nghi. Nhà nghèo đến nỗi không còn đường sống, cũng thật đáng thương.”
“A Hòa ca, rốt cuộc hắn có gì không đúng mà khiến huynh nghi ngờ như vậy?” Tiểu Mạch tò mò hỏi.
Có gì không đúng ư? Thực ra mà nói, chỉ là vì những nốt đỏ trên cổ tay Hồ Nguyên Trung, cũng không phải là bằng chứng lớn lao gì. Nhưng đúng lúc Tiêu Giác rời đi, chuyện này làm nàng luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT