Không khí trong căn phòng lập tức đông cứng lại như băng.
Lẽ ra đây phải là một cảnh tượng khiến người ta xấu hổ, nhưng những lời nói từ miệng người đối diện lại làm tan biến hết mọi cảm giác ngượng ngùng, chỉ để lại sự bối rối khi bị nhìn thấu và một mối nguy hiểm rình rập.
Hòa Yến nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nhìn vào Tiêu Giác. Những nét “hoảng loạn và lo lắng” đặc trưng của thiếu niên Trình Lý Tố biến mất, thay vào đó là một nụ cười bình thường, nàng đáp: “Ngươi gọi thế nào cũng được, miễn là Đô đốc vui lòng.”
“Con gái của Thành Môn Giáo úy Hòa Tuy mà cũng dám đến quân doanh.” Hắn nheo mắt nhìn nàng với vẻ cười cợt, “Hòa đại tiểu thư quả là gan lớn.”
Người này… Trong lòng Hòa Yến khẽ động, nếu hắn đã biết đến cả tên của Hòa Tuy, thì rõ ràng hắn đã điều tra về nàng từ lâu, không phải chỉ vì những dấu hiệu nàng lộ ra ở Tôn phủ. Từ Kinh thành đến đây, dù cho có dùng bồ câu truyền tin nhanh nhất cũng phải mất hơn một tháng. Điều đó có nghĩa là Tiêu Giác đã nghi ngờ nàng từ trước. Nhưng tại sao?

Nàng mỉm cười nói: “Không ngờ Đô đốc quan tâm ta đến vậy, thật là hổ thẹn.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play