Mặc dù trong lòng Cố Kiến Thủy nhớ nhung, nhưng vẫn còn biết phân biệt được phải trái nặng nhẹ. Đến chính viện, hắn vẫn ngồi nói chuyện với Trịnh thị: “Nhi tử đi một lần đã là hai năm, không có cách nào ở bên mẫu thân tận hiếu, lần này trở về sẽ không đi nữa. Nhi tử đã nhận được điều lệnh, ngày sau sẽ nhậm chức ở Hộ bộ.”
Nghĩ đi nghĩ lại, Cố Kiến Thủy vẫn nói ra điều trong lòng, “Nguyệt Nương là người con gặp được lúc nhậm chức ở huyện Du Trung, lúc đó con sinh bệnh, là Nguyệt Nương cực nhọc chăm sóc con không quản ngày đêm mới có con ngày hôm nay. Cầu xin mẫu thân cho Nguyệt Nương và Duệ ca nhi một danh phận.”
Chính sảnh bỗng trở nên vô cùng yên tĩnh.
Hàn thị tay bưng chén trà, sờ vào cảm thấy không nóng mới đưa cho Trịnh thị. Đọc sách nhiều thì có ích lợi gì, chẳng phải vẫn là đồ ngu sao? Cố Kiến Thủy có được ngày hôm nay là bởi nhờ Hầu phủ, hay là nhờ ngoại thất không ra gì kia? Sắc mặt Hứa thị đã tốt hơn nhiều so với lần gặp hai người kia, nàng cắm một cây tăm bạc vào trong món điểm tâm: “Mẫu thân, ăn thử món điểm tâm đi. Cửa hàng của Tứ đệ muội mới cho ra mắt hương vị mới, vị anh đào.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT