Hình như Tiêu phu nhân lại không cho là vậy, giống như bà ấy vừa ném cho nàng ấy một mối tai họa vậy.
Nét mặt An Dương chẳng có biểu cảm gì: “Mẫu thân nói gì vậy, phu quân rất tốt mà, sau này mẫu thân không cần gọi ta là quận chúa đâu, kêu Vân An là được rồi.”
An Dương là phong hào, Vân An mới là tên của nàng ấy.
Tiêu phu nhân gật đầu, thuận theo nói: “Vân An, vậy phu thê các con cứ nói chuyện đi, ta ra ngoài đi dạo.”
Qua mấy ngày, người Tiêu gia trở về Lan Lăng, Tiêu Đình Nghiên vẫn khá tốt, An Dương vẫn còn những mối nghi hoặc…
Trước đó nàng ấy từng hỏi thăm, Tiêu Đình Nghiên không có thanh mai trúc mã, không có biểu muội thân thiết, hắn cũng rất hài lòng mối hôn sự này, tổ tiên cũng không bị người Triệu gia hại, mối quan hệ với lão sư và đồng học cũng tốt, không có chuyện gì ép buộc hắn phải thỏa hiệp, bản thân An Dương cũng chẳng có gì cho hắn lợi dụng.
Nàng ấy chỉ là quận chúa chứ không phải công chúa, cũng không thể nào cản trở tiền đồ của Tiêu Đình Nghiên, vậy vì sao Tiêu phu nhân lại nói như vậy.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play