Hàn thị gật đầu, mặc dù khó có thể nuốt xuống nhưng vẫn miễn cưỡng ăn.
Buổi chiều, người Cố gia ở trong phòng giam, vẫn chưa thấy có người bị dẫn đi tra hỏi. Chẳng qua cách đó không xa truyền đến âm thanh của các phòng giam khác, có lẽ là phủ khác bị mang vào Đại Lý Tự. Một đám người náo loạn ầm ĩ, bị giám ngục mắng mấy câu: “Đã vào nhà lao rồi mà còn coi mình là người cao quý nữa à..”
Trong lúc nhất thời, trong lòng khó tránh khỏi có vài phần nặng nề.
Lục Cẩm Dao cảm thấy chỗ Khương Đường hẳn là không có việc gì. Bên chỗ Bình Dương Hầu phủ nàng cũng đã dặn dò qua, chỉ cần không mạo hiểm mở cửa thì sẽ không có việc gì. Hiện tại chỉ chờ người Đại Lý Tự thẩm tra phạm nhân, lại ra phán quyết, cũng không biết còn có thể bình an trở về hay không.
Đã hơn mười ngày nàng không được gặp Cố Ninh Chiêu rồi, cũng không biết hài tử này có nhớ nàng không nữa.
Người Cố gia vẫn coi như bình tĩnh, mấy phòng giam gần đó lại ầm ỹ náo loạn, chẳng hề yên tĩnh một chút nào.
Hàn thị ngồi trên ván giường, đầu dựa vào tường gạch. Trong phòng giam âm u lạnh lẽo, nàng ta còn mang bệnh trong người, ở chỗ này thân thể cũng không dễ dịu, chẳng qua đây đều là do nàng ta gieo gió gặt bão mà thôi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT