An Khánh Đế lại hỏi Cố Kiến Sơn thêm một ít chuyện, lúc này mới phất phất tay bảo hắn lui xuống. Sau khi chờ người rời đi, liền đề chỉ ban cho Cố Kiến Sơn một trạch viện, thuận đường bảo Lý Đức Thuận đến tư khố của hắn chọn mấy món trang sức đàng hoàng.
Đồ trang sức trong này là của ngoại bang cống tiến, An Khánh Đế đã qua năm mươi tám tuổi, đã sớm không còn tâm tư tới hậu cung nữa rồi.
Ít tiến vào hậu cung nên ban thưởng cho phi tần hậu cung cũng ít đi, thế nên trong tư khố chất đống không ít đồ đạc.
Nghĩ đến Cố Kiến Sơn năm sau thành thân, hắn bảo Lý Đức Thuận chọn nhiều hơn một chút. Tơ lụa vải vóc, dược liệu đồ bổ, cùng nhau đưa qua.
Đồ ban thưởng trực tiếp đưa đến trạch viện mới của Cố Kiến Sơn. Chẳng qua, ban phủ đệ cho hắn ở thì cũng chỉ là cho hắn ở mà thôi. Mặc dù có khế ước đất đai nhưng không thể bán cũng không thể cho thuê được. Hoàng gia ban thưởng thì cũng phải xứng đáng với phần ban thưởng này mới được, nếu ngày sau xảy ra chuyện, phần trạch viện này đương nhiên sẽ bị thu hồi.
Đương nhiên, trạch viện dùng để ban thưởng cũng là chỗ mà người khác từng ở. Trong kinh thành ở gần hoàng cung đã không còn mảnh đất trống nào để xây phủ đệ nữa, cũng chỉ có hoàng tử xuất phủ sẽ xây mới phủ hoàng tử.
An Khánh Đế dự định ban Minh Quốc Công phủ trước kia cho Cố Kiến Sơn. Ngày sau phong hầu, cũng không cần phải chuyển sang chỗ ở mới. Tuy rằng bận tâm đến công lao vất vả của Vĩnh Ninh Hầu càng lớn hơn, nhưng hắn không thể không vì ngày sau tính toán, làm lạnh lòng công thần.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT