Dù luyến tiếc nhưng hắn vẫn nhìn thứ xem mấy thứ này có giống bánh lương khô hay không, có thích hợp mang tới quân doanh ăn hay không. Tuy đây là thứ Khương Đường cho hắn, nhưng tướng sĩ ở quân doanh cũng sống quá khổ rồi.
Cho dù đã có bánh lương khô, nhưng cứ ăn đúng một thứ qua ngày này tháng nọ thì dù thức ăn có ngon tới đâu cũng sẽ thấy ngán.
Nhưng bánh lương khô cũng có chỗ tốt, bên trong vẫn có thịt, tuy rằng không nhìn thấy nhưng các tướng sĩ mang bánh đi hầm ăn đã cảm thấy thân thể mình tốt hơn nhiều, ít nhất miệng vết thương sẽ không hay nứt ra nữa.
Nhưng tay chân các tướng sĩ vẫn bị nứt da, cái này không thể trị hết nếu chỉ dựa vào bánh lương khô.
Nứt da là do thời tiết quá lạnh, y phục mùa đông không đủ dày, tay chân mất đi độ ấm nên bị như vậy.
Sẽ nổi mẩn đỏ và phát ngứa, mấy năm trước Cố Kiến Sơn cũng từng bị một lần, nhưng sau này vẫn trị hết, chẳng qua vẫn không thể nào quên được sự khó chịu lúc đó.
Tây Bắc lạnh hơn Thịnh Kinh nhiều. Từ Liêu Thành trải dài tới phía bắc, tuyết đã đọng dày hơn hai tấc, nơi này khô lạnh, đến tháng ba sang năm tuyết mới bắt đầu ngừng rơi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT