Người giấy khiêng cỗ kiệu, đi từ ban ngày đến ban đêm. Trong lúc đó có người qua đường nhìn thấy trên đường nhỏ có người giấy không chân khiêng kiệu, gió thổi bay màn kiệu, để lộ khuôn mặt của người ngồi bên trong, đó là một khuôn mặt xinh đẹp đến yêu dị.
“Quỷ!” Người qua đường ngã ngồi, lấm lem bùn đất, tiếp đó còn tè ra quần.
Hạ Trường Sinh nghe vậy, niệm một khẩu quyết, nhắm mắt lại, dùng thần thức tuần tra một vòng, sau đó thò đầu ra khỏi cửa sổ.
Mới vừa quay đầu lại thì người qua đường đã sắp bị dọa chết.
“Ta không tìm thấy quỷ ở đây mà, có phải ngươi nhìn nhầm rồi không?” Hắn tỏ vẻ ngây thơ vô tội.
Người qua đường chỉ vào Hạ Trường Sinh, giọng nói cũng đang run rẩy: “Quỷ…ỷ!”
Hạ Trường Sinh quay đầu lại nhìn lướt theo hướng ngón tay người qua đường chỉ, chẳng thấy gì cả.
Gió thổi bay tóc Hạ Trường Sinh.
Hắn vươn tay, kéo tóc ra.
Bởi vì có gió, người giấy bị thổi lên, bọn chúng càng đi nhanh hơn. Chỉ sau chốc lát Hạ Trường Sinh đã biến mất khỏi tầm mắt của người qua đường.
Người qua đường xoay người chạy mất, sau khi về đến nhà người nọ kể lại tất cả những gì mình đã nghe và nhìn thấy. Người dân trong thôn lập tức mời đạo sĩ địa phương đến trừ ma vệ đạo. Đạo sĩ đến nơi lại chẳng thấy cái quái gì, chỉ phát hiện dấu vết do pháp thuật Phục Hy viện để lại.
Đạo sĩ hiểu ra, chạy về nhà viết thư khiếu nại.
Sáng sớm, không khí hơi ẩm ướt.
Hạ Trường Sinh sắp đến thôn trang mà đám đệ tử kia tụ tập, hắn lập tức thu người giấy lại, rời khỏi kiệu, đạp hai chân xuống mặt đất. Nơi này là một sơn thôn hẻo lánh, nhiều bùn đất, đường đi rất bẩn thỉu. Hạ Trường Sinh đi thật cẩn thận, tránh để bùn đất vấy bẩn lên y phục của mình. Hắn đi trong khoảng thời gian uống một chén trà, thấy được một quán nhỏ bán nước ở lối vào thôn.
Quán trà rất nhỏ, chỉ có bốn chỗ ngồi. Ba vị trí khác đều đã có người ngồi, Hạ Trường Sinh đi đến vị trí còn trống cuối cùng, hắn nhìn mặt ghế, nhíu mày.
Cái ghế này không được sạch lắm.
Hắn đứng bên cạnh ghế, không nhúc nhích, chờ chủ quán đến.
Thấy hắn xuất hiện, chủ quán đi tới, nhưng người ta chỉ để lại một ấm trà rồi đi mất.
“Chủ quán, lau cái ghế này giúp ta chút đi.” Hạ Trường Sinh tự nhận là giọng điệu nói chuyện của mình đủ khách sáo.
Chủ quán không để ý đến hắn.
Hạ Trường Sinh nhíu mày.
Hắn sẽ không để vậy mà ngồi xuống đâu.
Trong lúc hắn đang suy xét xem có nên gọi một người giấy ra để lau ghế hay không, có một thiếu niên đã chạy đến trước mặt hắn.
Hạ Trường Sinh cúi đầu, thiếu niên kia ngẩng đầu.
Đó là một thiếu niên nhỏ gầy, mắt phải của cậu nhóc được che bằng một mảnh vải hơi cũ. Y đối mắt với Hạ Trường Sinh, nở một nụ cười ngây thơ vô tội hỏi Hạ Trường Sinh: “Đại ca ca, huynh cần người lau ghế cho mình à?”
Hạ Trường Sinh gật đầu.
“Chủ quán ở đây rất bận, sẽ không làm loại chuyện thế này đâu. Hắn chỉ đưa trà, sau đó huynh trả tiền.” Y giải thích.
Hạ Trường Sinh khẽ mỉm cười.
Lời nói của thằng nhóc này có ẩn ý.
“Ta có thể lau giúp huynh, nhưng mà huynh phải trả tiền cho ta.” Thằng nhóc liếc mắt đánh giá Hạ Trường Sinh, loại địa phương nông thôn như ở chỗ bọn họ, từ trước đến giờ đều chưa từng thấy vị khách nào ăn mặc xa hoa như vậy.
Hạ Trường Sinh tháo túi tiền bên hông xuống, sau đó mở ra, sờ bừa một lát, lấy một mảnh lá màu vàng ra.
Dưới ánh sáng mặt trời, vàng bóng loang loáng, hai mắt thằng bé tỏa sáng lấp lánh.
Hạ Trường Sinh ném lá vàng vào trong ngực y.
Thằng bé vội vàng cất lá vàng vào trong ngực, sau đó y dùng ngay y phục trên người mình lau ghế cho Hạ Trường Sinh.
Hạ Trường Sinh thấy ghế đã sạch mới miễn cưỡng ngồi xuống.
“Rót trà.” Hắn nói.
Thằng bé nhận một mảnh lá vàng của Hạ Trường Sinh, đương nhiên là hắn bảo lau ghế y sẽ lau ghế, bảo rót trà y sẽ rót trà.
Hạ Trường Sinh uống trà, nghỉ ngơi một lát. Trong lúc hắn đang thích ý, thằng bé bò lên ghế dài phía bên kia, cười hì hì nhìn hắn.
Hạ Trường Sing nghiêng đầu nhìn y.
“Đại ca ca, huynh là đại ca ca nhỉ?” Hai tay thằng bé chống má, tò mò nhìn Hạ Trường Sinh.
“Ta không biết thế gian này lại có nhiều người không phân biệt nổi nam nữ như vậy.” Hạ Trường Sinh nhìn y khinh bỉ.
“Vậy thì sao lại phải đeo hoa tai chứ, mẹ của ta đã nói, chỉ có cô nương mới đeo hoa tai.”
Lần này Hạ Trường Sinh đeo một đôi hoa tai bằng vàng, tuy hầu như hoa tai có thể được giấu dưới tóc của hắn, nhưng một khi có gió thổi qua sẽ bị lộ ra.
“Bởi vì tai của ta đẹp, hợp để đeo hoa tai.” Hạ Trường Sinh dương dương tự đắc.
Hai mắt thằng nhóc sáng lên, tò mò vươn tay về phía hắn.
Hạ Trường Sinh không ngăn cản động tác của y, thật ra hắn vẫn luôn nhìn mặt của thằng nhóc này.
Thằng bé vén tóc Hạ Trường Sinh ra, sờ lên hoa tai vàng của hắn.
Hạ Trường Sinh nheo mắt lại.
Thằng bé kia lập tức cảnh giác, y buông tay ra rồi tiếp tục cười ngây ngô nhìn Hạ Trường Sinh, khích lệ: “Đại ca ca trông đẹp quá.”
Hạ Trường Sinh có phần hưởng thụ, biết lời khen của trẻ con là chân thật nhất.
“Đại ca ca đến chỗ của bọn ta chơi hả?” Thằng bé hỏi tiếp.
“Không phải, đi ngang qua thôi.” Hỏi gì Hạ Trường Sinh đáp nấy.
“Đường chỗ chúng ta không dễ đi, có cần ta dẫn đường không?” Thằng bé rất nhiệt tình.
Từ khi sinh ra đến giờ, đây là lần Hạ Trường Sinh tiêu nhiều tiền riêng nhất. Hắn lắc đầu, nói với thằng bé: “Tự đi chơi đi.”
Thằng nhóc suy nghĩ một lát, y không đi mà tiếp tục ngồi bên cạnh Hạ Trường Sinh.
Hạ Trường Sinh không để ý đến y, uống trà xong, hắn đặt tiền trà trên mặt bàn sau đó rời đi. Thằng bé vừa thấy hắn đi lập tức đi theo.
Sau khi bọn họ đều đi, người vốn đang im lặng ngồi uống trà ở bên kia lập tức cùng nhau quay đầu, sầm mặt nhìn theo bóng dáng của Hạ Trường Sinh.
Hạ Trường Sinh hồn nhiên không nhận ra, bởi vì hắn sắp bị thằng nhóc theo bên cạnh này làm ồn đến tức chết. Thằng nhóc vây quanh hắn tíu tít, sau đó bởi vì quá hưng phấn, y bị vấp ngã trên mặt đất.
“Đại ca ca.” Thằng nhóc cực kỳ đáng thương ngẩng đầu nhìn Hạ Trường Sinh.
Hạ Trường Sinh đứng một bên, lắc đầu ghét bỏ.
Đừng có mơ hắn đỡ y dậy, phải biết rằng y vừa ngã vào vũng bùn đấy.
“Ca ca xấu.” Thằng bé kia tự bò dậy, sau đó tức giận đâm sầm vào người Hạ Trường Sinh, chạy đi mất.
Thấy thằng bé bỏ đi, Hạ Trường Sinh thở phào một hơi nhẹ nhõm, phủi nhẹ y phục.
“Ngươi vẫn còn chưa phát hiện chuyện gì hả, công tử ngốc.” Phụ nhân bưng rổ quả tươi ở ven đường chứng kiến mọi chuyện xảy ra, cười ha ha.
Hạ Trường Sinh nhìn qua, không biết bà ta cười gì.
“Ngươi xem thử túi tiền của mình đi.” Phụ nhân đã thấy loại chuyện này nhiều rồi.
Hạ Trường Sinh vừa sờ mới phát hiện túi tiền của hắn đã không thấy đâu.
“Ha ha.” Phụ nhân vui sướng khi người gặp họa: “Trong cái thôn này, nam thì hãm hại lừa gạt, nữ thì ăn vạ làm tiền, trẻ con đã sớm biết cách trộm cắp, chuyên chọn những người ngây thơ đơn thuần như ngươi đấy.”
“Ta, ngây thơ đơn thuần?” Hạ Trường Sinh như nghe được chuyện cười.
Phụ nhân thấy Hạ Trường Sinh vẫn nghi ngờ lời mình nói, chỉ cười vỗ tay.
Hạ Trường Sinh tiếp tục lên đường đến thôn kia.
“Đừng đi đường đó, đổi đường khác đi.” Phụ nhân lại có lòng tốt nhắc nhở Hạ Trường Sinh.
Hạ Trường Sinh gật đầu với phụ nhân: “Cảm ơn.”
Nói xong, hắn tiếp tục lên đường.
Phụ nhân thở dài một hơi, sau đó, bà ta bỏ rổ xuống tại chỗ, bên trên là quả tươi, bên dưới là tiền giấy và hương nến, dưới cùng là một túi đồ. Phụ nhân mở bao giấy dầu ra, bên trong là một móng tay người hoàn chỉnh. Rõ ràng là móng tay được nhổ ra từ trên thân thể người, vết máu bên trên đã được xử lý.
Phụ nhân đốt nhang, cắm trên mặt đất, sau đó bà ta vừa đốt tiền giấy vừa lẩm bẩm: “Oan có đầu, nợ có chủ, linh hồn an nghỉ.”
Lửa đốt lên, bà ta thả móng tay vào. Ngọn lửa cháy hừng hực, hơi nóng bốc lên khiến mặt bà ta nóng bừng.
Một trận gió âm thổi qua.
Tay phụ nhân run lên nhè nhẹ.
Trộm được túi tiền của Hạ Trường Sinh, thằng nhóc nắm chặt trong tay, cười vui vẻ chạy về nhà. Y mới vừa đi đến cửa, bên trong đã có người đẩy cửa ra, sức của người đẩy quá lớn, tấm ván gỗ cứng rắn đập lên mặt thằng bé khiến y ngã xuống.
“Mẹ nó, sao lại là ngươi hả!” Người mở cửa không vui.
Thằng nhóc ngẩng đầu, trên mặt xuất hiện một vết bầm tím, nụ cười đã tắt hẳn. Y gọi người mở cửa: “Đại ca.”
“Phì!” Lâm Thụ đằng hắng, nhổ ra một cục đờm. Xong xuôi, gã mới nhìn vẻ mặt thằng bé, nói: “Không phải ta thấy ghê tởm ngươi, chỉ là gần đây cổ họng không thoải mái cho lắm.”
Thằng bé đứng lên, im lặng đi sang một bên.
“Lâm Kiến.” Mọi giọng nữ gọi y lại.
“Mẹ!” Lâm Kiến lập tức cười nhìn qua.
“Ta nghe chủ quán trà ở cửa thôn nói, ngươi trộm được túi tiền của một gã phú quý.” Nàng ta cười đi đến bên cạnh Lâm Kiến, sau đó vươn tay với y: “Đưa cho ta!”
Lâm Kiến im lặng, không kiềm được che ngực mình lại.
“Thằng quỷ chết tiệt, ta bảo đưa cho ta!” Phụ nhân thấy được thái độ của y thì giận tím mặt, đi lên túm chặt cổ áo y.
Lâm Kiến hoảng sợ, lập tức lấy túi tiền giấu trong ngực ra đưa cho nàng ta.
“Coi như ngươi thông minh.” Phụ nhân đoạt lấy túi tiền, ném Lâm Kiến xuống sàn nhà. Chỉ có những lúc nắm được túi tiền trong tay thì nàng ta mới có thể nở một nụ cười tươi thật sự.
Lâm Kiến ngã trên mặt đất, cơ thể âm ỉ đau.
Phụ nhân hồ hởi mở túi tiền ra, sau đó, mặt nàng ta trở nên vặn vẹo.
“Đây là cái quái gì vậy?” Phụ nhân ném túi tiền xuống chân Lâm Kiến.
“Hả?” Lâm Kiến không rõ vì sao phụ nhân lại tức giận. Y sốt ruột nhặt túi tiền lên, mở ra rồi đổ hết đồ đạc bên trong ra. Bên trong có một ít giấy được cắt thành hình người, còn có một hòn đá, ngoài ra không còn thêm gì khác.
“Con còn có một mảnh lá vàng!” Lâm Kiến sợ lại bị đánh, sốt ruột lấy từ trong ngực ra lá vàng Hạ Trường Sinh cho y. Y sờ đến lá vàng, vội vàng đưa cho phụ nhân.
Ánh mắt phụ nhân và Lâm Thụ nhìn Lâm Kiến dần khác lạ.
Lâm Kiến khó hiểu nhìn lại.
Lá vẫn là lá, nhưng là lá mọc trên cây chứ không phải lá vàng.
Lâm Kiến ngồi bệt xuống sàn, nhìn tay mình với vẻ không dám tin.
Trên thế gian này lại có nhiều cảnh tượng cổ quái đến vậy.
-------------------------------------
Vở kịch nhỏ:
Hạ Trường Sinh: Mới gặp người lần đầu, người là ăn trộm ta là nạn nhân.
Lâm Kiến: Hẳn là, ta là tên trộm, ta là nạn nhân chứ nhỉ.