Bởi vì bị thương nên Hạ Trường Sinh nằm trên giường, ăn uống đều do người khác dâng tới trước mặt, mà bản thân hắn thì gặm hạt dưa, nhìn mấy đệ tử tới phòng hắn hát hí khúc diễn chuyện xưa.

“Ấy chà chà sư huynh ơi…” Ngạo Trúc mặc đồ hóa trang, động tác đẹp đẽ phơi phới đi tới trước giường Hạ Trường Sinh, tay áo dài vung lên, dùng điệu hí nói: “Huynh bảo mấy người bọn ta hát hí khúc đã nửa ngày, bọn tiểu đệ miệng vừa khô tay vừa mỏi, chắc được rồi chứ ha.”

“Ấy chà chà…” Hạ Trường Sinh học theo giọng điệu của Ngạo Trúc, cầm cây quạt đặt lên miệng, người thì sán lại nheo mắt nhìn hắn ta.

Ngạo Trúc bị nhìn mà tim đập rộn ràng.

“Sư đệ ơi...” Hạ Trường Sinh nói: “Ta bị thương không thể xuống giường đi ra ngoài, các ngươi không hát hí khúc cho ta nghe, một mình ta ở trong phòng biết làm gì đây?”

“Sư huynh ơi… không thì huynh ngủ đi!”

Cúc Bạch Thanh đồng ý, đề nghị: “Sư huynh à, có thể ngủ lâu không cần dậy là bắt chước tiên trên trời.”

“Ấy chà chà, muốn ăn đòn.”

“Sư huynh, bọn ta thật sự rất mỏi, từ Đại Vũ trị thủy đến Tây Môn Khánh đại chiến Lỗ Trí Thâm, bọn ta thật sự không chịu nổi nữa.” Cúc Bạch Thanh cất đồ hóa trang ngồi xuống bên bàn.

Ngạo Trúc cùng nghỉ mệt với nàng.

“Không thể đi ra ngoài thật là chán quá.” Hạ Trường Sinh ném hạt dưa trong tay vào hộp trái cây.

“Sư phụ nói cho đến khi huynh khỏi hẳn mới thôi, cũng không được đi lung tung.” Nhóm người Cúc Bạch Thanh là nhận lệnh đến trông chừng hắn.

Hạ Trường Sinh nhàm chán tuột xuống giường, hắn nằm sắp phế rồi. Hắn cảm thấy đối với mình mà nói thì một đòn của Hoàng Tuyền Lưu cũng không tính là gì, nhưng sau khi Phương Cảnh Tân đến xem thì bảo hắn nằm cho tốt, đừng lộn xộn.

“Lâm Kiến đâu rồi?” Hạ Trường Sinh nhớ tới đồ chơi số một của mình.

“Đi tu luyện.” Nếu không phải Lâm Kiến thật sự cần tu luyện không thể ở bên cạnh Hạ Trường Sinh cả ngày thì bọn họ cũng không cần tới.

“À.” Hạ Trường Sinh cho thấy mình đã biết.

“Ấy chà chà, sư huynh à, nếu huynh thấy nhàm chán thì tiểu đệ có thể ngủ cùng huynh á.” Ngạo Trúc hưng phấn đề nghị.

“Tuyệt đối không thể, ta không có hứng thú với quái nhân.” Hạ Trường Sinh nói.

“Sư huynh ơi sư huynh à, sao huynh dám nói người khác là quái nhân.” Ngạo Trúc cực kì kinh ngạc.

“Đừng có ơi à nữa.” Hạ Trường Sinh vuốt lỗ tai, bất mãn: “Chờ lát nữa có ai đi ngang sẽ tưởng phòng ta nuôi vịt.”

Hai người nói đùa với Hạ Trường Sinh một lúc lâu mới rời khỏi.

Họ vừa đi vừa trò chuyện.

“Lần sau diễn cái kia đi.”

“Cái nào?”

“Chuyện xưa mà Đường Trĩ nói ấy, sau đó A Tứ biên kịch bản, Kim Cương Tư Lạp đại chiến Tôn đại thánh.”

“Ngươi cảm thấy chuyện xưa Đường Trĩ nói thú vị sao? Ngươi thật sự là quái nhân…”

Sau khi Lâm Kiến kết thúc chương trình học hôm nay thì đi tới phòng Hạ Trường Sinh. Khi y đi vào, phát hiện Hạ Trường Sinh đã ngủ. Dù bây giờ là mùa hè nhưng gần đây gió lớn, Lâm Kiến đi qua tiện tay kéo chăn, che lại đôi chân trần, tiện thể chỉnh lại quần áo xốc xếch giúp Hạ Trường Sinh. Sau khi làm xong tất cả, Lâm Kiến định đi. Ai ngờ y ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Hạ Trường Sinh mở to mắt, suýt chút nữa y bị dọa chết.

“Sao ngươi luyện lâu như vậy?” Hạ Trường Sinh tò mò.

“Tứ sư huynh bảo ta ngưng thần, ta làm không được nên phải tập nhiều lần. A Nhất sư huynh bảo ta ngự kiếm, ta không làm được thế là phải luyện thêm mấy lần.”

Nói ngắn gọn bởi vì y… Không có thiên phú gì sao?

Hạ Trường Sinh lắc đầu than thở.

“Ôi.” Lâm Kiến trực tiếp nằm nhoài lên chăn của hắn.

“Tránh ra.” Hạ Trường Sinh nhắc nhở y.

“Có phải ta ngu ngốc lắm không?” Lâm Kiến hỏi hắn.

“Ngươi không ngốc, Đường Trĩ dạy chữ cho ngươi, bây giờ ngươi đã đọc được trôi chảy.” Hạ Trường Sinh nói thật.

“Nhưng vì sao ta không thể tu luyện thoải mái như ý?” Lâm Kiến hỏi là mình có thiên phú ở mặt này không. Y rất nhụt chí, có thể nói là từ nhỏ tới giờ, đây là lần đầu tiên y cảm thấy mình bất lực như vậy.

Hạ Trường Sinh không có cách nào trả lời vấn đề này, bởi vì hắn chưa bao giờ phiền não ở mặt này. Vì thế hắn thật sự không tìm được lời nào an ủi Lâm Kiến.

Dù hắn không hiểu lí lẽ đến đâu cũng biết mình không thể thành thật nói cho Lâm Kiến biết, điều kiện bẩm sinh của ngươi trong tu chân giới thật sự là bình thường.

“Được rồi.” Lâm Kiến không tự tìm phiền não với chuyện này nữa, y hỏi Hạ Trường Sinh: “Huynh có khát không? Đói bụng không? Chán không?”

“Khát, đói, chán.” Hạ Trường Sinh sai: “Lấy nước cho ta đi, ta muốn uống nước ngọt.”

“Được được được.” Lâm Kiến đành phải làm.

Mọi người đều biết Hạ Trường Sinh là một người phiền toái vụn vặt, chỉ cần hắn thức là sẽ tiếp tục dày vò người khác. Nhưng Lâm Kiến bị Hạ Trường Sinh gọi đến hét đi như thế lại quên dần sự thất bại lúc tu hành, tâm trạng tốt lên nhiều.

Lúc Lâm Kiến đang nghĩ đây có phải là cách chăm sóc người khác đặc biệt của Hạ Trường Sinh hay không, Hạ Trường Sinh đang tức giận bởi vì ăn không được loại hoa quả mùa đông nào đó.

Lâm Kiến cảm thấy mình nghĩ nhiều rồi.

“Nói lại đi.” Hạ Trường Sinh lại gọi Lâm Kiến.

“Huynh lại muốn nói cái gì?” Sau khi bị Hạ Trường Sinh dày vò một phen, Lâm Kiến rất muốn chạy về tu luyện.

Hạ Trường Sinh cuộn tóc của mình, dáng vẻ kệch cỡm không cần thiết một lúc mới chậm rãi nói: “Ngươi quen Phục Hy viện chưa?”

Câu nói kia là quan tâm thật sự.

Lâm Kiến giật mình.

“Ta không có ý gì khác.” Hạ Trường Sinh phát hiện vào lúc này cách nói chuyện bình thường của A Nhị sẽ bám lên người mình, làm người ta cực kỳ buồn nôn: “Chỉ tùy tiện hỏi chút thôi.”

Nếu như bây giờ Đường Trĩ bất hạnh ở đây, nghe được Hạ Trường Sinh dùng loại giọng nói này để nói chuyện thì chắc sẽ bị buồn nôn nghỉ ăn cơm cả ngày.

“Ở đây ăn ngon ngủ ngon, ta có giường có phòng của mình, không cần phải trộm cắp lừa gạt, sống rất tốt.” Lâm Kiến nói thật.

“Như vậy…” Hạ Trường Sinh có một vấn đề muốn nói lại thôi.

“Hửm?” Lâm Kiến đang chờ hắn nói xong.

Hạ Trường Sinh luôn cảm thấy mình đừng nói ra câu này thì tốt hơn.

Lâm Kiến còn đang chờ hắn.

Hạ Trường Sinh suy nghĩ một lát, đột nhiên lại cây ngay không sợ chết đứng, sao hắn lại phải ấp úng, ai có quyền làm hắn nói không nên lời, thật sự không đúng. Sau khi nghĩ thông suốt, Hạ Trường Sinh hỏi thẳng: “Vậy vì sao ngươi không gọi ta là đại sư huynh?”

Là đệ tử của Phục Hy viện, Lâm Kiến nên gọi hắn là đại sư huynh nhưng mà y thì chưa từng gọi.

Hạ Trường Sinh suy đi nghĩ lại, không cảm thấy mình có vấn đề, thế thì kết luận vấn đề là Lâm Kiến bất mãn với Phục Hy viện.

Hiển nhiên Lâm Kiến chưa từng nghĩ Hạ Trường Sinh lại hỏi như vậy, y buồn cười nhưng sợ bị đánh nên nhịn lại.

Biểu cảm nhịn cười của y, nhìn giống như là…

“Ngươi trúng độc à? Mặt như con sóc ngậm đầy hạt thông.” Hạ Trường Sinh vô tình mắng.

“Không không không.” Lâm Kiến vuốt vuốt mặt mình, khôi phục biểu cảm bình thường: “Ta chưa từng nghĩ huynh sẽ hỏi vấn đề như vậy.”

Hạ Trường Sinh cho biết: “Tư tưởng của ta không phải là thứ các ngươi có thể phỏng đoán, ngươi chỉ cần trả lời câu hỏi của ta là được rồi.”

Lâm Kiến gãi đầu, y nhìn Hạ Trường Sinh, đột nhiên cảm thấy mình hơi nghẹn lời. Y suy đi tính lại, cuối cùng nói: “Có thể là do chưa quen.”

“Thế à.” Hạ Trường Sinh hiểu rõ: “Vậy sau này mỗi ngày ngươi phải gọi ta là đại sư huynh hai mươi lần trở lên, cho đến khi ngươi quen mới thôi.”

Hạ Trường Sinh có được truyền thống tốt đẹp của Phục Hy viện, gặp vấn đề thì luôn luôn giải quyết vấn đề trước.

Lâm Kiến chớp chớp mắt, khóe miệng giật giật.

Thế này cũng đơn giản thô bạo quá đi.

“Bắt đầu đi.” Hạ Trường Sinh thúc giục y, con mắt lén lút liếc nhìn y một cái.

“Được rồi, đại sư huynh. Đại sư huynh mệt mỏi thì nên ngủ đi. Đại sư huynh, đã đến giờ ta phải đi luyện tập, tối nay sẽ mang cơm đến cho huynh. Như thế huynh hài lòng chưa? Đại sư huynh.” Lâm Kiến mở miệng là bốn lần đại sư huynh.

“Thấy chưa, rõ ràng rất đơn giản.” Hạ Trường Sinh thỏa mãn nằm lại trên giường, bảo Lâm Kiến có thể rời đi: “Vậy ta gọi ngươi là Tiểu Kiến Nhân đi. Tiểu Kiến Nhân, đóng cửa sổ lại giúp ta, gió hơi lớn.”

Lâm Kiến cảm thấy gió hơi lớn thật, sao không làm luôn gió lốc cuốn cả căn phòng và người này đi luôn cho rồi!

“Đại sư huynh, nếu như huynh gọi ta là Tiểu Kiến Nhân, ta thật sự muốn có ác ý với huynh.” Lâm Kiến nghe lời đóng cửa sổ lại.

Hạ Trường Sinh không sợ uy hiếp của y chút nào, cười híp mắt nói: “Ta cũng không sợ người khác kiếm chuyện.”

Lâm Kiến bảo hắn nhớ kỹ: “Quân tử báo thù mười năm chưa muộn!”

“Ấy chà chà… Tiểu lang quân ơi…” Hạ Trường Sinh học giọng hát của Ngạo Trúc, vẻ mặt đắc ý nói: “Đừng nói là mười năm… Ta đợi thêm hai mươi năm ngươi cũng không phải là đối thủ của ta nhé…”

Tiểu lang quân nghe vậy đóng sầm cửa bỏ đi, đột nhiên có mục tiêu tu hành.

Đánh bại Hạ Trường Sinh!

Hạ Trường Sinh giũ chăn, tâm trạng tốt nằm xuống giường.

Đến cùng thì Lâm Kiến tu luyện có vấn đề gì?

Không cần Hạ Trường Sinh đến hỏi, Đường Trĩ đã đến báo cáo.

“Lâm Kiến đúng là thông minh, trong thời gian ngắn, y từ biết chữ đến biết chân lý trong các thư tịch tu luyện, mặc dù còn chênh lệch so với ta, thật sự không tệ, nhưng mà…” Đường Trĩ thành thật nói: “Đáng tiếc y không có khiếu tu chân.”

Lâm Kiến hiểu rõ ý nghĩa của thư tịch tu hành, nhưng thân thể và thiên phú lại không xứng đôi với trí tuệ.

Ý định của Đường Trĩ là không để cho Lâm Kiến biết làm y mất mát. Nhưng giọng hắn ta quá lớn, Lâm Kiến ở bên cạnh đập hạt óc chó cho Hạ Trường Sinh nghe rõ ràng hết.

Hạ Trường Sinh ngồi dựa vào ghế quý phi trong sân, phe phẩy quạt, ăn dương mai lạnh. Hắn nghe Đường Trĩ nói thế thì lại bình tĩnh.

Hắn biết Lâm Kiến có tiềm năng hay không từ lâu rồi.



“Bọn ta nói là việc của bọn ta, ngươi cứ đập đi, không cần dừng lại.” Hạ Trường Sinh thấy Lâm Kiến dừng động tác: “Ta muốn được sớm ăn hạt óc chó.”

Lâm Kiến nhe răng trợn mắt nở nụ cười, sau đó dùng búa nhỏ trong tay hung hăng đập xuống.

Chỉ chốc lát sau, Lâm Kiến đã dùng một cái bát lưu ly đựng nhân hạt óc chó, đi tới trước mặt Hạ Trường Sinh.

Hạ Trường Sinh bưng bát lưu ly thảnh thơi ăn hạt óc chó, hỏi: “Vậy ngươi cảm thấy vấn đề của ngươi nằm ở đâu?”

Vẻ mặt Lâm Kiến một lời khó nói hết.

Đường Trĩ chậc lưỡi lắc đầu.

Quả thật Lâm Kiến hơi bất lực, y là người tự biết mình, y biết rõ hết chứ, mình có phương diện ở mặt nào, mặt nào không có tài năng.

“Ta thử một chút.” Thấy Lâm Kiến ủ rũ cúi đầu, Hạ Trường Sinh đột nhiên đề nghị.

“Huynh muốn thử cái gì?” Cố Phương ngồi ở bên cạnh xem náo nhiệt thấp thỏm lo âu.

Hạ Trường Sinh đứng dậy khỏi ghế.

Lâm Kiến không biết hắn muốn làm gì, hoảng sợ lùi ra sau một bước.

Hạ Trường Sinh dùng quạt xếp chọc cổ áo Lâm Kiến, kéo y đi tới giữa sân.

“Này này này!” Lâm Kiến rất không hài lòng với hành vi này của hắn.

“Kiếm tới.” Hạ Trường Sinh nói.

Đường Trĩ ném kiếm Lâm Kiến dùng để luyện tập cho Hạ Trường Sinh.

Hạ Trường Sinh không cần quay đầu, hắn nghe âm thanh phía sau, duỗi tay ra, chính xác bắt được thanh kiếm Đường Trĩ ném cho hắn.

Lâm Kiến đối mặt với Hạ Trường Sinh, đột nhiên y cảm thấy hắn thật cao lớn.

“Cầm.” Hạ Trường Sinh dúi thanh kiếm cho Lâm Kiến.

Lâm Kiến hơi lờ mờ nhận lấy kiếm.

“Sắp chết rồi.” Đường Trĩ cầm dương mai lạnh của Hạ Trường Sinh, ngồi xuống với Cố Phương, hắn ta đã dự đoán được kế tiếp sẽ xảy ra tình huống thảm thiết gì.

Sau khi đưa kiếm cho Lâm Kiến, Hạ Trường Sinh ngưng thần, trong nháy mắt, Không Sơn kiếm vốn đặt trên ghế quý phi lập tức bay đến tay hắn. Hành vi của Hạ Trường Sinh hơi kỳ lạ, kể cả hắn đang ở Phục Hy viện cũng không rời khỏi Không Sơn kiếm. Hắn cầm kiếm đi chậm ra xa mấy bước.

Lâm Kiến vẫn không rõ Hạ Trường Sinh muốn thử y ra sao, chỉ thấy Hạ Trường Sinh rút Không Sơn kiếm ra, sau đó tiện tay ném vỏ kiếm trên tay cho Đường Trĩ.

“Đại sư huynh, huynh muốn làm gì?” Bây giờ, Lâm Kiến gọi đại sư huynh rất thuận miệng.

“Không làm gì hết, chém ngươi.” Hạ Trường Sinh lạnh nhạt nói.

Lâm Kiến bị dọa như mèo bị đạp trúng đuôi.

“Tới.” Hạ Trường Sinh chào hỏi, sau đó một kiếm chém tới.

Lâm Kiến vội vàng ôm kiếm của mình rồi chạy.

“Chậc, đồ đần, đối chiến với đại sư huynh, kiêng kị nhất là chạy trốn.” Đường Trĩ cầm dương mai lạnh, bắt đầu ăn.

“Cho ta một cái.” Cố Phương yêu cầu.

Đường Trĩ thuận tay đưa cho Cố Phương.

“Lâm Kiến, ngươi không đối đầu với ta thì sẽ nguy hiểm đấy.” Hạ Trường Sinh gọi y.

“Vì sao?” Lâm Kiến còn đang chạy.

“Bởi vì bây giờ ta đang muốn tấn công ngươi.” Hạ Trường Sinh giơ Không Sơn kiếm lên, động tác lạnh thấu xương.

Không Sơn kiếm phát ra công kích lập tức hóa thành mười đạo kiếm phong, tấn công Lâm Kiến từ toàn bộ các góc độ khác nhau.

“Đây là lần đầu tiên đại sư huynh dạy đệ tử nhỉ.” Đường Trĩ vui tươi hớn hở ăn dương mai lạnh.

“Nếu lần đầu tiên ra tay đã hại chết thì thảm quá.” Cố Phương thổn thức không thôi.

Nghe phía sau truyền tới tiếng gió rít chói tai, Lâm Kiến lập tức quay đầu lại.

“Soạt.” Đòn tấn công thứ nhất sượt qua mặt Lâm Kiến, y cảm nhận được rõ ràng sự uy hiếp của cái chết.

“Nâng kiếm lên.” Hạ Trường Sinh ung dung nói cho y biết: “Chính diện.”

Lâm Kiến nâng kiếm của mình lên, vội vàng chặn đòn tấn công từ hướng chính diện của hắn. Đây chỉ là đạo thứ nhất mà thôi, tiếp theo còn có tám đạo. Sau khi Lâm Kiến đến Phục Hy viện, y vẫn dùng một tấm vải che mắt phải của mình lại, một mắt khó quan sát toàn cục. Dựa vào bản năng, y đánh lại đòn tấn công của Hạ Trường Sinh trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc.

Kiếm phong va chạm với kiếm của Lâm Kiến, y có thể cảm giác được kiếm của mình đang gào thét, y chỉ muốn đứng vững cũng tiêu hao hết tất cả sức lực.

Đây là lần đầu tiên Lâm Kiến đối đầu trực diện với sự đáng sợ của Hạ Trường Sinh.

“Tiếp.” Hạ Trường Sinh lại giơ kiếm lên.

Lâm Kiến còn tưởng rằng hắn lại muốn đánh kiếm khí tới, vì để có thể nhìn rõ hơn một chút, y đành phải gỡ vải trên mặt ra.



Khi mắt phải của y xuất hiện, Cố Phương và Đường Trĩ cách đó không xa giật nảy mình.

Đường Trĩ kinh ngạc nói: “Thì ra không phải ngươi bị mù một mắt à?”

Cố Phương vỗ lên đầu Đường Trĩ một cái, ghét bỏ hắn ta bắt sai trọng điểm: “Cái đó là… Minh Mục à?”

Tu chân giới bọn họ gọi người sinh ra đã có con mắt nhìn thấy được yêu ma và bản chất con người là Minh Mục. Người có được Minh Mục rất hiếm, vạn người không có một.

Hạ Trường Sinh cầm Không Sơn kiếm, một cước giẫm lên đất, hắn vừa dùng sức, trong nháy mắt đã bay đến trước mặt Lâm Kiến.

Lâm Kiến cảm thấy trước mặt mình như có một ngọn núi cao.

Hạ Trường Sinh cầm kiếm chém về phía y, Lâm Kiến còn chưa kịp xin tha, bản năng muốn sống làm y giơ kiếm lên bảo vệ mình.

“Ngươi không nên phòng ngự mãi.” Hạ Trường Sinh bất mãn.

Lâm Kiến vội vàng ngăn cản công kích của Hạ Trường Sinh, không nói nổi thành lời, chỉ có thể âm thầm mắng.

Y không ngăn thì phải chết à?

“Ngươi nên tấn công ta mới đúng.” Hạ Trường Sinh dạy bảo.

“Hây!” Lâm Kiến nghe vậy, y liều lĩnh dùng sức giơ kiếm bổ về phía Hạ Trường Sinh.

Hạ Trường Sinh nhấc tay đã dễ dàng phản kích, Không Sơn kiếm chém tới.

Hai thanh kiếm va chạm vào nhau.

“Keng.” Một tiếng thanh thúy vang lên.

Kiếm trong tay Lâm Kiến lập tức gãy đôi, nửa đoạn trên bay ra ngoài.

Lưỡi kiếm gãy cắm vào trong đất.

Ánh mắt Lâm Kiến không nhịn được nhìn sang, lúc này ánh sáng lạnh lóe lên, một thanh kiếm đặt trên cổ y.

“Lúc đối chiến, cho dù xảy ra chuyện gì cũng không được rời mắt khỏi đối thủ của ngươi.” Hạ Trường Sinh nói: “Ngươi xem, ngươi sắp chết rồi.”

Lâm Kiến hoảng sợ mở to hai mắt nhìn hắn.

Hạ Trường Sinh lạnh lùng vô tình nhìn y.

Lúc chiến đấu với người khác, từ trước đến nay Hạ Trường Sinh cầm kiếm đều với mục đích giết chết đối phương, bóng dáng Lâm Kiến phản chiếu trong đôi mắt lập lòe lạnh lẽo của hắn, y không hề nghi ngờ gì, trong trạng thái này, Hạ Trường Sinh cũng sẽ giết chính mình.

“Ta biết nguyên nhân.” Hạ Trường Sinh nhấc tay rút Không Sơn kiếm khỏi cổ Lâm Kiến.

Lâm Kiến thở phào một hơi, lập tức cảm thấy sức lực cả người bị rút đi, chân y mềm nhũn ngồi xuống đất.

Hạ Trường Sinh bừng tỉnh hiểu ra, nói: “Ta cảm thấy ngươi thiếu một thanh vũ khí thích hợp.”

Đường Trĩ, Cố Phương, Lâm Kiến: “…”

Mặc dù không biết Hạ Trường Sinh dựa vào đâu để kết luận, nhưng bọn họ có thể khẳng định chắc chắn không phải là nguyên nhân này.

Đường Trĩ ném vỏ kiếm lại cho Hạ Trường Sinh.

Hạ Trường Sinh cất Không Sơn kiếm vào vỏ, sau đó đột nhiên quay người đối diện với Lâm Kiến, chỉ tay vào y nói: “Được rồi, bây giờ ném ngươi vào rừng kiếm, cho ngươi đi tìm kiếm thuộc về mình.”

“Cái gì?” Người rít gào là Đường Trĩ.

Khóe miệng Lâm Kiến khẽ giật, y sợ hãi hỏi Đường Trĩ: “Cái gì gọi là rừng kiếm?”

Đường Trĩ nghĩ một lát, hắn ta cố gắng dùng giọng điệu bình tĩnh nói cho Lâm Kiến biết: “Yên tâm đi, đó một trong nhiều ngọn núi phía sau Phục Hy viện. Sau khi đệ tử của Phục Hy viện không còn trên đời, kiếm của bọn họ sẽ được đặc biệt thu về, đưa vào rừng kiếm. Trừ kiếm của cố nhân thì nơi đó còn có một bán yêu bán linh, chuyên môn rèn kiếm. Rất nhiều kiếm của Phục Hy viện đều do ông ta chế tạo, ông ta có thể tạo ra thần kiếm, cũng thích sản xuất ra kiếm rác rưởi, ví dụ như thanh kiếm vừa rồi ngươi bị đại sư huynh đánh bay là một trong số những thanh kiếm rác đó. Ý của đại sư huynh là cho ngươi đến rừng kiếm tìm kiếm linh, để ông ta chế tạo cho ngươi một thanh kiếm dựa theo đặc điểm của ngươi.”

Lâm Kiến cảm thấy cái này vẫn tốt mà.

“Kiếm vật liệu rất nhiều loại.” Đường Trĩ nhìn hai mắt khác màu của Lâm Kiến, khó khăn nói: “Ví dụ như có đôi lúc sẽ dùng răng ma thú, dùng một hơi thở của yêu tinh. Kiếm đặc biệt thì phải cần vật liệu đặc biệt, cho nên rừng kiếm có rất nhiều quái vật…”

“Người mới như ngươi mà đi vào rừng kiếm, chết chắc.” Cố Phương không lo lắng nhiều như Đường Trĩ, nói thẳng.

Lâm Kiến… Lâm Kiến không biết mình nên dùng biểu cảm gì để đáp lời.

“Theo ý đại sư huynh, chắc là để ngươi đi một mình.” Đường Trĩ hiểu quá rõ mạch não của Hạ Trường Sinh.

Cả người Lâm Kiến cứng ngắc, không dám tin quay đầu nhìn Hạ Trường Sinh.

Hạ Trường Sinh nở nụ cười xinh đẹp.

“Bây giờ rời khỏi Phục Hy viện còn kịp không?” Lâm Kiến nói.

Đường Trĩ và Cố Phương cùng lắc đầu.

Lâm Kiến bị Hạ Trường Sinh quyết định cho đến rừng kiếm một chuyến.

Lúc y đi vào rừng kiếm, các đệ tử Phục Hy viện nghe tin nhao nhao đến xếp hàng đưa tiễn.

“Không ngờ chúng ta mới quen biết ngắn ngủi vậy thôi.”

“Sau này ta sẽ nhớ ngươi.”

“Chúng ta sẽ nhớ những chuyện ngươi làm.”

Khả năng thích ứng của Lâm Kiến thật kinh người, y đã quen với việc đệ tử Phục Hy viện hở một chút lại xem người khác là người chết.

“Ai nói với các ngươi ta phải vào rừng kiếm.” Lâm Kiến hỏi.

“Đường Trĩ đấy.” Ngoài hắn ta thì còn ai.

“Thế à.” Lâm Kiến cũng đoán được: “Chỗ rừng kiếm kia nguy hiểm như vậy sao?”

“Không nguy hiểm đâu, chỉ là một ngọn núi phía sau viện chúng ta thôi.” A Nhất phe phẩy quạt lông vũ, chậm rãi nói cho y biết: “Nhưng mà lấy tu vi hiện giờ của ngươi thì rất nguy hiểm.”

“Đây, đây là một xấp phù ta vừa vẽ xong, lúc quan trọng thì lấy ra dùng.” Đường Trĩ kín đáo chưa cho y một xấp phù lớn vừa được vẽ.

Lâm Kiến nhận.

“Này, đây là bánh bao ngải cứu ba mươi ngày.” Cuối cùng A Nhị cũng tìm được cơ hội đưa bánh này ra.

Lâm Kiến cũng nhận, lúc bị nhốt thì bánh bao ngải cứu khó ăn còn tốt hơn là bị chết đói.

“Đây, đây là gối chăn dùng để đi ngủ.”

Lâm Kiến nói: “Cái này không cần…”

Lâm Kiến tạm biệt từng người, cuối cùng đi đến trước mặt kẻ khởi xướng Hạ Trường Sinh.

Hạ Trường Sinh ôm Không Sơn kiếm của mình, khó hiểu nhìn y: “Đến rừng kiếm kinh khủng như vậy sao?”

“Nếu như ta nói có thì huynh có tha cho ta không?” Lâm Kiến thành khẩn nói.

Hạ Trường Sinh lắc đầu.

Vậy Lâm Kiến không còn gì luyến tiếc.

“Nếu như ngươi sợ thì ta cũng lấy chút gì đó cho ngươi mang đến rừng kiếm.” Ý Hạ Trường Sinh là như vậy.

“Cái gì? Huynh sao?” Lâm Kiến không buông tha bất cứ cơ hội nào để trêu chọc Hạ Trường Sinh.

Lúc y nói ra lời này, các đệ tử Phục Hy viện sôi nổi tập hợp lại chế giễu y.

“Y đang muốn trêu chọc đại sư huynh sao?”

“Gỗ cũng không cứng ngắc thẳng đuột như đại sư huynh.”

“Một tên tiểu quỷ à?”

“Hi hi ha ha.”

Mặt Lâm Kiến đỏ rần, y nghe được hết, những người này nói chuyện có thể nhỏ giọng chút được không.

Hạ Trường Sinh ngoảnh mặt làm ngơ, hắn là người bình tĩnh nhất ở chỗ này, hắn đưa Không Sơn kiếm mình vẫn ôm tới trước mặt Lâm Kiến.

Lâm Kiến không biết hắn muốn làm gì.

Hạ Trường Sinh thấy y đứng im, nhét thẳng Không Sơn kiếm vào ngực y.

Lâm Kiến ôm kiếm của Hạ Trường Sinh, vẫn chưa rõ hắn muốn làm gì.

“Đi đi.” Hạ Trường Sinh ra hiệu y có thể lên đường rồi.

Đến lúc này Lâm Kiến và mọi người mới hiểu được, ý Hạ Trường Sinh là để Lâm Kiến cầm theo kiếm của hắn đến rừng kiếm.

Các đệ tử của Phục Hy viện đều há to mồm, nhìn Hạ Trường Sinh mà không dám tin.

“Được, bây giờ ta bắt một người đi theo ta.” Hạ Trường Sinh quay đầu lại.

Mọi người không rảnh tiếp tục tỏ ra khiếp sợ nữa, lập tức giải tán.

Hạ Trường Sinh đưa lưng về phía Lâm Kiến, tiêu sái phất tay rồi rời đi.

Lâm Kiến như nghẹn ở cổ họng.

Rừng kiếm sâu thăm thẳm và tràn đầy điều chưa biết ở ngay sau lưng Lâm Kiến.

----

Vở kịch nhỏ:

Đường Trĩ: Ta từng thấy vô số người trêu chọc đại sư huynh, đều khịt mũi coi thường.

Lâm Kiến: Hừ.

Đường Trĩ: Vậy mà đệ lại thành công!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play