Lâm Kiến suýt nữa quên mất đám người này là sư đệ của Hạ Trường Sinh, không thể đối xử bằng cách bình thường được.
A Nhị kinh ngạc nói: “Cho nên bọn ta ra ngoài tuyển đệ tử, ta là người đầu tiên thành công?”
Lâm Kiến nói: “Nếu như ngươi muốn nghĩ như vậy.”
A Nhị bùi ngùi mãi thôi, cuối cùng nói: “Ta giỏi quá mà.”
Lâm Kiến gật đầu thừa nhận: “Đúng thế.”
A Nhị càng nhìn y càng thuận mắt.
Hai người ăn nhịp với nhau.
“Tại sao ngươi lại muốn tìm ta giúp?” Lâm Kiến không hiểu: “Ta chưa từng có kinh nghiệm yêu đương, không giúp nhiều cho ngươi được.”
A Nhị nhìn Lâm Kiến, nói thành thật: “Nếu như ta đi tìm người khác giúp đỡ thì có lẽ bọn họ sẽ giúp ta, nhưng chắc chắn sẽ chế giễu ta, đùa bỡn ta, quá trình này không chỉ ba bốn ngày mà thậm chí không chỉ là ba bốn năm. Hơn nữa trong số họ ta cảm thấy không ai đáng tin cả.”
Lâm Kiến nghĩ đến màn kịch từ hôm qua tới giờ, cười khan hai tiếng.
“Vì sao ngươi lại muốn đến Phục Hy viện?” A Nhị nói: “Đối với chúng ta mà nói thì Phục Hy viện là con đường tốt nhất, nhưng ngươi có vẻ có rất nhiều nơi cũng có thể sống được.”
“Không phải Hạ Trường Sinh nói Phục Hy viện là môn phái đệ nhất thiên hạ sao? Ta muốn đến chỗ tốt nhất, có gì kì quặc sao?” Lâm Kiến lấy Hạ Trường Sinh ra chặn hắn ta.
“Ta cũng không giống đại sư huynh, người khác tùy tiện nịnh nọt vài câu thì cái gì cũng tin.” A Nhị không mắc mưu.
Lâm Kiến vươn tay, quấn một lọn tóc rơi trên vai.
Thế mà trông y có mấy phần thẹn thùng.
A Nhị rất chấn động.
“Sau đó, ngươi không thể nói là ta chủ động yêu cầu đến Phục Hy viện.” Lâm Kiến còn có điều kiện.
“Ta biết rồi.” A Nhị không truy hỏi nguyên nhân y muốn làm vậy.
“Khụ khụ.” Lâm Kiến ngẩng đầu nhìn y: “Được rồi, vậy ngươi muốn ta làm gì?”
“Khụ khụ.” A Nhị nhìn xung quanh, xác định không có người nhìn qua đây thì hắn ta mới ngồi xổm xuống, kề sát tai Lâm Kiến, nói: “Đầu tiên ngươi đến gần cái hồ kia xem mỗi ngày Thanh Lan làm gì, thuận tiện tìm hiểu lai lịch và tin tức của người nam nhân kia một chút.”
Lâm Kiến hiểu rõ, y cầm chong chóng chạy đi.
Từng hành động của họ đều không qua khỏi con mắt của A Nhất.
“A Nhất, ngươi đang nhìn cái gì vậy?” Thiên Bất Dư gọi hắn ta: “Ta muốn thay y phục, ngươi đóng cửa sổ lại đi.”
A Nhất nghe vậy thì đóng cửa sổ lại.
“Tất cả mọi người đang cố gắng chiêu sinh, ta và ngươi ở đây lười biếng có ổn không đấy?” Trái ngược với vẻ xinh đẹp bên ngoài, có đôi khi Thiên Bất Dư là người nghiêm túc muốn chết.
“Nhiều lúc phải đi tắt thì lại càng ngày càng cách xa mục đích, không cần lo lắng.” A Nhất tràn đầy lòng tin.
Hắn ta nói có lý.
Lâm Kiến vốn muốn đi đến bên hồ, nhưng mà không ngờ lại lạc đường, mất thêm nhiều thời gian mới đến nơi. Khi y đến nơi, Thanh Lan vốn nên ngồi xổm nhìn trộm ở đây đã chẳng thấy đâu. Nhưng mà bất ngờ là hồ linh kia đang ngồi bên bờ thổi sáo.
Giai điệu du dương dễ nghe.
Lâm Kiến đạp phải một cành cây khô.
Tiếng sáo trúc ngưng bặt, hồ linh nhìn sang, ánh mắt nhìn y giống như chuẩn bị chạy trốn.
“Này.” Lâm Kiến hơi vội vã chạy tới, sau đó chân đạp lên đất bùn ướt át, cơ thể nghiêng một cái rồi ngã nhào.
Lâm Kiến hơi bất lực, gần đây có phải y hơi xui xẻo không?
“Nhóc không sao chứ?” Vạt áo màu lam xuất hiện trước mặt Lâm Kiến.
Lâm Kiến ngẩng đầu, nhìn thấy hồ linh dùng vẻ mặt lo âu nhìn mình.
Dựa theo tuổi tác mà nói thì thật ra Lâm Kiến không nhỏ, nhưng vì trước kia thiếu ăn thiếu ngủ nên y không cao lên.
Dường như hồ linh rất lo lắng cho y, hắn ta cất cây sáo vào bên hông, sau khi rảnh tay thì kéo Lâm Kiến lên.
“Không cần phải sợ.” Hắn ta mỉm cười với Lâm Kiến như dỗ trẻ con.
Lâm Kiến nhìn thấy thái độ của hắn ta, y lộ ra nụ cười dễ thương ngây thơ.
Dường như hồ linh cảm thấy Lâm Kiến không phát hiện ra thân phận của mình, sau khi hắn ta đặt Lâm Kiến lên nền đất thì tiếp tục ngồi lại bên bờ thổi sáo.
Lâm Kiến tò mò ở bên cạnh hắn ta.
Hồ linh vừa thổi sáo vừa thử nhìn Lâm Kiến.
“Bài này ta từng nghe rồi.” Ở một nơi nào đó ở trấn Đào Tiên, luôn có người diễn bài này.
“Cỏ lau xanh um, sương sớm mới xuống. Người ta mong nhớ, cùng xuôi một dòng." Cây sáo trong tay hồ linh xoay xoay, hắn ta cười hỏi Lâm Kiến: “Có phải bài hát này không.”
“Đúng!” Trí nhớ của Lâm Kiến rất tốt.
“Tên ta là Bạch Sương, còn ngươi?” Bạch Sương hỏi Lâm Kiến.
Nếu như Hạ Trường Sinh ở đây nhất định sẽ ngăn cản Lâm Kiến trả lời câu hỏi của Bạch Sương. Yêu tinh yêu ma hỏi tên của người phàm là điều tối kị, người phàm nghe được vấn đề này tuyệt đối không nên trả lời.
Không có ai nói cho Lâm Kiến chuyện này, tất nhiên y không biết. Nghe câu hỏi của Bạch Sương, y tự nhiên báo tên mình ra: “Ta tên Lâm Kiến.”
“Tên rất hay.” Bạch Sương khen.
Lâm Kiến không trả lời được cái tên này có gì hay.
“Trong tên có ý nghĩa, tên của ngươi là Kiến, chứng minh đôi mắt của ngươi có thể nhìn thấy nhiều thứ hơn so với người bình thường.”
“Ví dụ như?”
“Ví dụ như ngươi thấy được ta.” Khuôn mặt Bạch Sương như vẽ, chan chứa ý cười.
Lâm Kiến cười gượng.
“Bây giờ là giờ Thân, đúng lúc mặt trời đang nóng bức, thêm một canh giờ nữa là giờ Dậu, lúc mặt trời lặn là lúc ta phải về nhà.” Bạch Sương nói cho y biết: “Thời gian một canh giờ thật sự quá ngắn.”
Lâm Kiến tò mò: “Ngươi chú ý thời gian như vậy là định làm gì ư?”
“Ta đang chờ người.” Bạch Sương không hề né tránh, thành thật nói: “Chờ cô nương đưa ta cây sáo, sức khỏe của nàng không tốt, người nhà không cho phép nàng đi ra ngoài. Nhưng thường đến giờ Thân thì cha mẹ của nàng đi ra ngoài làm việc, muội muội đi ra ngoài chơi, người hầu trong nhà chuẩn bị nấu cơm, không có ai trông chừng nàng, nàng sẽ chạy đến đây. Nhưng nàng chỉ có thể ở đây một canh giờ, bởi vì đến giờ Dậu thì người nhà của nàng sẽ lần lượt quay về.”
“Đã đến giờ Thân, người ấy đâu?” Lâm Kiến không hề ác ý mà chỉ tò mò hỏi.
Trước tiên Bạch Sương không trả lời y, hắn ta khẽ mỉm cười rồi mới đáp: “Có lẽ có chuyện gì cho nên không tới đây được.”
“Vậy hôm qua các người có gặp mặt không?” Lâm Kiến hỏi.
“Hôm qua cũng không, chắc chắn là có chuyện gì rồi.”
“Còn hôm trước?”
“Hôm trước cũng thế.”
“Nếu hôm trước hôm qua hôm nay đều như thế, ngươi còn đúng giờ ở đây chờ.” Lâm Kiến nói: “Ngươi thật sự là tốt tính.”
“Một hai ngày đối với ta mà nói không tính là bao lâu.” Bạch Sương chuyển động cây sáo: “Huống hồ thật sự quá thú vị, trước kia ta không hề biết thì ra thời gian cũng có ý nghĩa. Cuộc sống của người phàm quá ngắn, trong sinh mệnh ngắn ngủi ấy còn định ra mức độ và ý nghĩa cho thời gian. Chia thời gian một ngày ra và đặt ra mình phải làm gì vào lúc nào. Trước đó ta cảm thấy hành vi này không có ý nghĩa gì, ngược lại làm cho người ta lo nghĩ hơn. Bởi vì nếu như họ không quy định thời gian hoàn thành việc mình muốn làm thì sẽ rất sốt ruột. Nhưng từ khi nàng đến gặp ta vào giờ Thân, ta lại phát hiện thì ra thời gian thật sự sẽ có ý nghĩa. Khi tới gần giờ Thân, ta sẽ nhận ra giờ Thân đến sau đó trong lòng lại vui vẻ. Ngồi ở chỗ này đợi nàng thì mỗi giây mỗi phút đều rất vui vẻ.”
Lâm Kiến mở to hai mắt nhìn hắn ta.
“Sao vậy? Ta nói không đúng sao?” Bạch Sương hỏi.
“Không có, ta chỉ là bừng hiểu ra, hơi tâm đắc.” Lâm Kiến giật mình.
Bạch Sương cười sau đó lay lay cây sáo trước mặt y, hỏi: “Ngươi muốn nghe bài hát nàng dạy ta không?”
Lâm Kiến gật đầu.
Bạch Sương thổi sáo, là bài Kiêm Gia thường xuyên xuất hiện trong trấn Đào Tiên.
Hết bài, Lâm Kiến và Bạch Sương nói thêm vài câu.
“Đúng rồi, lúc ngươi tới đây chơi phải cẩn thận.” Nhìn y muốn đi, Bạch Sương nói cho y biết: “Trong hồ nước này có rất nhiều vật nhỏ, bọn chúng rất thích nhặt đồ của người đánh rơi, hơn nữa còn không muốn trả lại.”
Lâm Kiến vô thức sờ soạng đồ trên người mình.
Bạch Sương quay đầu cười nhìn y, nói: “Nhưng mà ta thật sự thích ngươi, nếu như ngươi đánh rơi mất đồ, ta có thể phá lệ tìm về giúp ngươi.”
Thấy có vẻ Thanh Lan không tới nữa, Lâm Kiến cảm thấy mình phải đi.
“Cảm ơn.” Lâm Kiến phất tay tạm biệt: “Chúc tiểu cô nương kia của ngươi sớm chạy ra ngoài tìm ngươi.”
Bạch Sương nghe vậy thì hơi sững sờ, sau đó cười thành tiếng: “Ừm.”
Lâm Kiến chạy.
“Chờ một chút.” Bạch Sương đột nhiên gọi y lại.
Lâm Kiến khó hiểu quay đầu.
“Tiểu cô nương kia tên là Diệp Thu Nguyệt, nếu ngươi gặp nàng thì có thể nói với nàng, nói Bạch Sương đang chờ nàng.” Hắn ta vừa cười vừa nói.
Lâm Kiến khẽ gật đầu, tiếp tục chạy đi.
“Đừng quên…” Bạch Sương sờ cây sáo, khẽ thì thầm.
Chưa tới giờ Dậu, Bạch Sương tiếp tục ngồi bên bờ chờ đợi.
Chân của hắn ta lắc lư, đạp lên mặt hồ làm lay động mặt nước yên tĩnh.
"Người quay đầu lại, nghẽn cả đường dài, a í a.”
Chờ đến đúng lúc, hồ linh biến về lại đáy nước, hoàn toàn biến mất không còn bóng dáng.
Lúc Lâm Kiến quay lại khách điếm, người đầu tiên đón y không phải là A Nhị mà là Hạ Trường Sinh. Hạ Trường Sinh đứng ở khách điếm xoay quạt, lúc nhìn thấy Lâm Kiến, hắn nghiêng nghiêng phẩy quạt một cái, hỏi: “Ngươi đã đi đâu?”
Lâm Kiến há mồm nói dối: “Chong chóng bị thổi đi, ta đuổi theo.”
“Tên của nó gọi là chong chóng nhưng cũng sẽ không bị bay đi.” Hạ Trường Sinh khinh bỉ y.
“Sao ngươi biết nó sẽ không?” Lâm Kiến muốn tranh cãi.
Hạ Trường Sinh gõ một quạt qua.
Lâm Kiến thật sự là người thích nói láo nhất hắn từng gặp, chưa gặp người thứ hai.
Sau khi bị đánh thì Lâm Kiến yên lặng lại.
“Hoạt động chiêu sinh của các ngươi như thế nào rồi?” Lâm Kiến đánh trống lảng.
Hạ Trường Sinh trả lời: “Bùng nổ.”
Lâm Kiến cảm thấy có đôi khi Hạ Trường Sinh cũng thật sự thích nói láo, chỉ là lời nói láo hơi giả, xem xét là biết đang qua quýt.
“Phù.” Lâm Kiến thổi chong chóng.
Hạ Trường Sinh mở cây quạt, ra sức phe phẩy, làm chong chóng nhanh chóng chuyển động.
“Nhìn ngươi có vẻ vội vàng luống cuống.” Lâm Kiến an ủi hắn: “Các sư đệ của ngươi sẽ xử lý tốt chuyện chiêu sinh.”
“Ta không quan tâm chuyện này lắm.” Hạ Trường Sinh xếp quạt lại, sau đó lắc lắc thân quạt trước mặt Lâm Kiến, giống như ngón trỏ lắc qua lắc lại.
“Vậy ngươi phiền cái gì?”
“Tóc ấy.” Hạ Trường Sinh trả lời ngay.
Đáp án không ngạc nhiên lắm, Lâm Kiến quen rồi.
“Lại rối à, không thì lấy kéo cắt đi.” Lâm Kiến nghĩ rất đơn giản.
Hạ Trường Sinh nheo mắt lại, dùng ánh mắt uy hiếp nhìn Lâm Kiến.
“…Ta nói đùa thôi!” Lâm Kiến nhanh chóng bổ sung.
“Tới chải tóc cho ta.” Hạ Trường Sinh nói.
Lâm Kiến biết hắn tìm mình chắc chắn là có chuyện muốn y làm.
“Nếu như ta nói ta không muốn thì sao?” Lâm Kiến bất chợt nảy sinh ý nghĩ.
Hạ Trường Sinh chống cây quạt đã xếp lại dưới cằm, hắn hơi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Hắn đang tự hỏi, đồng thời nhanh chóng có biện pháp đối phó.
“Đi lên.” Nói rồi Hạ Trường Sinh quay người về phòng.
Hắn dùng sức mạnh ngôn linh.
Lâm Kiến lập tức không khống chế được thân thể mình, đi theo Hạ Trường Sinh.
Lâm Kiến mở miệng chống cự: “Cách này của ngươi xảo trá quá.”
“Ngươi có thể thử chống cự.” Hắn rất công bằng, chỉ cần có thể thắng hắn thì nói gì cũng dễ.
Lâm Kiến chống cự thất bại, cuối cùng chỉ có thể ngoan ngoãn chải tóc giúp Hạ Trường Sinh.
“Ngươi đợi ta bao lâu?” Lâm Kiến hỏi hắn.
“Rất lâu đấy.” Hạ Trường Sinh quay đầu nhìn y, vẻ mặt trẻ con ngây thơ: “Chắc một canh giờ.”
Đó gần như là chờ từ lúc y rời khỏi khách điếm cho tới bây giờ.
Tay Lâm Kiến thoáng khựng lại, đột nhiên nghĩ tới lời nói của Bạch Sương ở bên hồ.
Trước đó ta vốn không biết thời gian có ý nghĩa, nhưng khi nàng nói muốn tới gặp ta, ta phát hiện thời gian có nghĩa.
“Ngươi có thể tìm các sư đệ của ngươi giúp đỡ mà.” Lâm Kiến đề nghị.
“Không thể.” Hạ Trường Sinh quả quyết từ chối: “Tóc của ta không thể cho người khác tùy tiện đụng vào.”
“Còn ta?”
“Ngươi đã đụng vào rồi.” Hạ Trường Sinh có lí lẽ của riêng mình.
Lâm Kiến suy nghĩ một chút. Y đang suy nghĩ lý do phản bác thoái thác, nhưng mà tạm thời chưa nghĩ ra được.
Dưới sự cố gắng của Lâm Kiến, tóc của Hạ Trường Sinh khôi phục lại sự mềm mại.
Sau khi tóc đẹp rồi, Hạ Trường Sinh lại ôm mặt đứng trước gương thưởng thức bản thân.
“Ha ha.” Lâm Kiến cầm lược không nói nên lời.
“Hôm nay ngươi đi làm gì thế?” Hạ Trường Sinh nhớ tới chuyện này.
Nhớ tới A Nhị căn dặn nhiều lần, Lâm Kiến chính trực từ chối câu hỏi của Hạ Trường Sinh: “Có lỗi quá, ta không nói được.”
Hạ Trường Sinh vẫy tay với y.
Lâm Kiến cho rằng hắn lại muốn dùng ngôn linh với mình, bịt tai lại trước.
Hạ Trường Sinh vươn tay, một phát nắm chặt cổ áo y kéo lại gần.
Lâm Kiến bị dọa trợn tròn mắt.
Mặt Hạ Trường Sinh ở ngay bên cạnh, hắn nhắm hai mắt lại kề sát Lâm Kiến hít một hơi thật dài.
Lâm Kiến cúi đầu nhìn hắn, ngón tay giật giật.
“Là mùi nước hồ.” Hạ Trường Sinh lộ ra nụ cười ranh mãnh.
Nguy rồi!
“A Nhị!” Hạ Trường Sinh lập tức nghĩ đến chuyện gì xảy ra, hắn chuẩn bị đứng lên đi ra ngoài chọc ghẹo A Nhị.
“Ngươi không thể đi!” Lâm Kiến sốt ruột ôm lấy Hạ Trường Sinh từ phía sau lưng.
Y đã nói với A Nhị rồi, không thể để người khác biết, đặc biệt là Hạ Trường Sinh.
Bước chân Hạ Trường Sinh dừng lại, nhưng bởi vì động tác của Lâm Kiến mà cả người tỏa ra hơi thở đáng sợ.
Lâm Kiến nghĩ, chết ta rồi.
Y buông tay ra, thất tha thất thểu chuẩn bị chạy trốn.
“Dừng lại!” Hạ Trường Sinh quát.
Trong nháy mắt, thân thể Lâm Kiến bị khống chế đứng im.
“Không cho ngươi một bài học thì ngươi lại học hư, đứng đấy cho ta.” Hạ Trường Sinh giũ y phục của mình: “Sau này bớt chạm vào y phục của ta.”
“Này!” Lâm Kiến gọi hắn.
Hạ Trường Sinh xoay người đi ra khỏi phòng.
Lâm Kiến bị phạt đứng tại chỗ.
Tâm trạng của y vô cùng bất lực.
Lâm Kiến không thể động đậy, đứng một hồi chân mỏi mà người cũng tê. Ngay khi Lâm Kiến không biết nên làm gì mới được thì cửa phòng bị đẩy ra.
“Hạ công tử, xin huynh, cho ta động đậy đi…” Bởi vì mệt mỏi nên Lâm Kiến mở miệng lập tức xin tha thứ, nào ngờ y còn chưa dứt lời, người tới xuất hiện trước mặt của y không phải Hạ Trường Sinh mà là A Nhị.
“Ta nghe được ngươi bảo vệ cho bí mật của ta.” A Nhị cảm động nhìn Lâm Kiến, hắn ta tận mắt nhìn thấy Lâm Kiến bị Hạ Trường Sinh bắt về phòng, sau đó hắn ta liên tục nằm vùng ngoài cửa. Đợi đến khi Hạ Trường Sinh đi được một lúc thì hắn ta mới dám chạy vào.
“Ngươi có thể giải trừ pháp thuật này giúp ta không?” Lâm Kiến mệt mỏi.
“Không thể.” A Nhị tiếc nuối lắc đầu: “Nhưng ta có thể giúp ngươi đổi tư thế, ngồi xuống các kiểu.”
Lâm Kiến hơi há miệng, một lời khó nói hết. Nhưng mà cũng được, dù sao có thể ngồi xuống cũng tốt hơn đứng.
A Nhị giúp Lâm Kiến dựa vào vách tường ngồi xuống.
“Ngươi thăm dò thế nào rồi?” A Nhị hỏi y.
“Lúc ta đến thì Thanh Lan đã đi rồi.” Lâm Kiến nói: “Nhưng mà xem như Thanh Lan có thích hồ linh kia thì có lẽ cũng không thành.”
“Vì sao?” A Nhị vui mừng lắm, hắn ta vừa định cười lại nghĩ tới mình không thể hạ giá như vậy cho nên lại xụ mặt xuống.
“Bạch Sương nói mỗi ngày hắn ta xuất hiện bên bờ hồ là để chờ một cô nương, cô nương kia không phải Thanh Lan.”
Lần này A Nhị lại xụ mặt thật, hắn ta nhíu mày nhìn Lâm Kiến, hỏi: “Sao ngươi biết tên của hồ linh kia?”
“Hắn ta nói đấy.” Lâm Kiến nói như đúng rồi.
“Vậy hắn ta có hỏi tên ngươi không?”
“Hỏi chứ.”
“Ngươi có trả lời không?”
Lâm Kiến ngờ ngợ khó hiểu. Sau đó cuối cùng y mới rõ hình như mình gặp chuyện gì.
“Hỏi ngươi đấy.” A Nhị hơi sốt ruột.
Lâm Kiến không cử động được, nên y chỉ có thể mở miệng trả lời: “Có nói.”
A Nhị tỏ vẻ đau đầu vỗ lên trán mình.
Hắn ta mạnh tay quá dọa Lâm Kiến sợ.
Chỉ trả lời một cái tên, có cần như vậy không?
“Có phải hắn ta bảo ngươi giúp hắn ta chuyện gì không?” A Nhị đoán được ngay.
Lâm Kiến gật đầu, nói: “Hắn ta nói nếu như ở bên ngoài ta thấy được người hắn ta đang chờ, bảo ta chuyển lời cho nàng, nói Bạch Sương vẫn đang chờ nàng.”
“Tất cả đều là lỗi của ta.” Vẻ mặt A Nhị u ám dựa vào vách tường tự kỉ.
“Sao vậy?’ Lâm Kiến còn chưa biết mình gặp chuyện gì.
“Nếu như yêu ma quỷ quái các loại hỏi tên của ngươi thì ngươi không thể tùy tiện trả lời. Một khi trả lời thì giống như kết duyên phận hoặc là thề ước. Nhất định phải hoàn thành chuyện đã hứa.” A Nhị cảm thấy đều là lỗi của mình nên Lâm Kiến mới bị ám toán: “Ngươi yên tâm, Thanh Lan am hiểu xử lý những thứ chú thuật này, ta lập tức tìm nàng giúp ngươi.”
A Nhị nói xong lập tức chạy đi.
Lâm Kiến ở phía sau hắn ta, tâm trạng phức tạp.
A Nhị vừa chạy đi lại đột nhiên quay về, giúp Lâm Kiến khôi phục tư thế đứng ban đầu.
Lâm Kiến: “…”
A Nhị giải thích: “Không thể để cho đại sư huynh phát hiện ta vào giúp ngươi.”
Lâm Kiến không còn lời nào để nói.
Thật ra Thanh Lan đã trở về từ sớm.
Từ khi đến trấn Đào Tiên, ngoài hai ngày đầu nàng giúp đỡ chiêu sinh thì thời gian còn lại đều biến mất, chạy tới ven hồ kia.
“Nên làm gì?” Thanh Lan nghĩ đến hồ linh kia, nàng đỡ má thở một hơi dài xa xăm.
Lúc nàng đang ưu phiền thì sau lưng truyền đến tiếng bước chân, Thanh Lan nhìn lại, lập tức bị dọa khẽ run tay.
“Thanh Lan!” A Nhị tìm nàng rất lâu.
“Chuyện gì?” Thanh Lan cảnh giác nhìn hắn ta.
“Ánh mắt của ngươi là sao thế?” Thấy biểu hiện khác thường của Thanh Lan, A Nhị lạnh mặt.
“Là ánh mắt bình thường đấy.” Thanh Lan nói xong lập tức đứng lên muốn rời khỏi nơi này.
“Chờ một chút.” A Nhị chạy tới cản trước mặt Thanh Lan.
Ánh mắt Thanh Lan né tránh.
A Nhị hé miệng, rõ ràng cảm thấy không vui với hành vi của nàng.
Thanh Lan và A Nhị là thanh mai trúc mã, trước đó khi chưa vào Phục Hy viện là bạn cùng đường, sau khi vào Phục Hy viện là đồng môn cùng tu luyện. Giữa hai người gần như là không có gì giấu nhau, cùng tiến cùng lùi. Dưới quan hệ như vậy, lần đầu tiên A Nhị thấy Thanh Lan tách ra khỏi mình lâu như thế, chạy theo người nam nhân khác. Đối với chuyện lần đầu xảy ra trong vài chục năm nay, đương nhiên A Nhị sẽ ghen tị, nhưng hắn ta càng không hiểu nổi hành vi của Thanh Lan đối xử với mình sau khi gặp được tên nam nhân kia.
Hắn ta có làm ra chuyện gì quá đáng đâu, càng không nói lời gì quá đáng!
A Nhị tức sắp khóc.
“Tên khốn này! Cứ ở cái nơi khốn khổ này cho đến hết đời đi!” Càng nghĩ càng tức giận, A Nhị phất tay áo bỏ chạy.
Thấy A Nhị rời đi, Thanh Lan khó hiểu thở dài một hơi.
Hắn ta tự ảo tưởng cả ngày rồi sau đó tự tức giận, nàng đã tập mãi thành quen.
A Nhị chạy đến phòng Hạ Trường Sinh, nhìn Lâm Kiến rồi tự kỉ.
Lâm Kiến hỏi: “Cho nên ngươi quên mất chuyện tìm Thanh Lan để giúp ta giải trừ trói buộc ngôn linh rồi?”
A Nhị quay đầu qua không dám nói lời nào.
“Hahaha.” Một trận tiếng cười sang sảng truyền tới.
Bọn họ cùng nhau nhìn lại, là A Nhất tới. Hắn ta vẫn luôn nhìn chuyện tiến triển, đến giờ thật sự không nhịn được nữa chạy tới chế giễu bọn họ.
A Nhị càng tự kỉ.
“Để ta dạy ngươi cách giải trói buộc này.” A Nhất cười đi đến trước mặt Lâm Kiến.
A Nhị nhíu mày nhìn A Nhất, sư huynh đầy bụng nước đen này lại muốn làm gì?
“Ngôn linh của đại sư huynh chỉ là sử dụng pháp lực tự thân của hắn, thông qua ngôn ngữ để trói buộc người ta mà thôi. Ngươi chỉ cần hết sức chuyên chú nín thở ngưng thần, sau đó tưởng tượng giọng nói của hắn là một thực thể có thể ném bỏ, dùng sức thoát khỏi hắn là được.” A Nhất vân vê mép môi: “Ta sẽ giúp ngươi một tay, nhưng ngươi nhất định phải thành công.”
“A Nhất sư huynh, ngươi thế này là…” Nếu không thành công thì người chưa từng tu luyện không thể nào hiểu được.
Nghe A Nhất nói, Lâm Kiến lập tức nhắm mắt lại làm theo lời hắn ta nói.
A Nhất nói rất trừu tượng, nhưng Lâm Kiến nhắm mắt nhớ lại lời hắn ta nói, y phát hiện rõ ràng A Nhất nói thật. Y có thể cảm giác được Hạ Trường Sinh nói hai chữ dừng lại giống như dây thừng trói y lại. Mà y dường như có thể thoát khỏi sức mạnh này. Y chỉ cần… một ý niệm trong đầu!
A Nhất vẫn luôn quan sát, khi hắn ta phát hiện ngón tay Lâm Kiến bỗng nhúc nhích thì lập tức đưa tay đẩy về phía y một luồng hơi thở.
“Đùng.”
Lâm Kiến đột nhiên bị một sức mạnh vô hình đẩy về phía sau, cơ thể của y bay lên, thấy là sắp đụng vào tường đá.
A Nhị kịp thời xuất hiện đỡ lấy y.
“Khụ.” Khóe miệng Lâm Kiến xuất hiện một tia máu, y không dám tin giơ tay lên lau sạch vết máu.
Cảm giác trong nháy mắt đó đến cuối cùng là gì?
“Sức mạnh của đại sư huynh vẫn quá lớn.” A Nhất che lồng ngực đau râm ran.
Chỉ có người thật sự tiếp xúc với sức mạnh của Hạ Trường Sinh mới có thể hiểu rõ hắn sâu không lường được.
“Ngươi không sao chứ?” Dù sao cũng vì giúp mình nên mới bị thương, Lâm Kiến lo lắng đi qua ân cần hỏi thăm A Nhất.
A Nhất khoát tay, sau đó xoay người đi: “Ta đi về nghỉ một lát là ổn, A Nhị, ngươi đã gây chuyện thì xử lý cho tốt đi.”
Tất nhiên A Nhị đồng ý.
“Mệt quá đi, ta đi nghỉ ngơi một chút.” Lâm Kiến đấm đấm tay chân tê mỏi, chuẩn bị đi nằm nghỉ một lát.
A Nhị vươn tay bắt lấy cổ áo Lâm Kiến, kéo y lại.
“Không phải ta không giúp ngươi, bây giờ Bạch Sương đã về đáy hồ, có chuyện gì ngày mai chúng ta nói sau.” Lâm Kiến lại định bước đi.
A Nhị kéo y lại, bất đắc dĩ nói ra: “Bây giờ đã không còn là chuyện của ta nữa, là chuyện của ngươi. Nếu ngươi đã đồng ý với hồ linh kia, nói muốn truyền lời cho hắn ta thì bây giờ chúng ta đi tìm người tên Diệp Thu Nguyệt kia, giúp truyền lời đi.”
Lâm Kiến không có sức chống cự, bị A Nhị kéo rời khỏi khách điếm.
Giờ này trời đã tối đen.
Trong lúc đi, Lâm Kiến kể lại một năm một mười chuyện y và Bạch Sương đã nói ở bên hồ. Trí nhớ Lâm Kiến rất tốt, trên cơ bản là thuật lại không sót một chữ.
“Rất tốt!” A Nhị dấy lên động lực: “Chỉ cần Thanh Lan thấy được dáng vẻ hồ linh kia thân thiết với nữ nhân khác, coi như có ngốc cũng nên biết phải từ bỏ nhỉ!”
Lâm Kiến ngửa đầu nhìn A Nhị.
A Nhị gặp ánh mắt của Lâm Kiến, lúc này mới phát hiện hình như mình quá phấn khởi. Hắn ta muộn màng cảm thấy ngượng ngùng, sau đó nghẹn đỏ cả mặt.
“Ngươi muốn nói gì thì nói đi, cứ nhìn ta làm gì?” A Nhị thẹn quá hóa giận.
“Ngươi thích Thanh Lan à?” Lâm Kiến hỏi thẳng.
“Ngươi, ngươi ngươi ngươi nói cái gì đấy!” A Nhị cà lăm, vẻ mặt hốt hoảng: “Chỉ là thanh mai trúc mã bình thường thôi, à, ừm, nàng rất có tương lai tu luyện pháp thuật, ta không hy vọng nàng vì tên nam nhân mới gặp mấy ngày đã từ bỏ tu hành! Ai mà thích nàng chứ!”
Ừm, chắc chắn hắn ta thích Thanh Lan.
Lâm Kiến không ép hỏi hắn ta nữa.
A Nhị thấy Lâm Kiến không hỏi nữa thì thở dài một hơi.
“Diệp Thu Nguyệt kia.” Lâm Kiến có nghi vấn: “Ta nhìn ra Bạch Sương rất để ý đến nàng. Nhưng Diệp Thu Nguyệt có để ý đến hắn ta như thế không?”
A Nhị không rõ ý của Lâm Kiến.
“Hôm nay hôm qua và cả hôm kia Diệp Thu Nguyệt đều không đến chỗ hẹn, mặc dù Bạch Sương không nói nhưng ta cảm giác thời gian dài trước đó nàng cũng không đến bên hồ.”
“Thì ra là thế.” A Nhị cũng không kinh ngạc lắm.
“Ngươi biết chuyện gì xảy ra à?”
“Không biết, nhưng cũng có thể đoán được phần nào. Dựa theo những gì Bạch Sương nói thì trong nhà Diệp Thu Nguyệt cũng xem như giàu có, hơn nữa người nhà của nàng đối xử với nàng cũng không tệ. Nếu như nàng thật sự có chuyện gì vài ngày không ra khỏi nhà, thật ra nàng có thể sai hạ nhân đi truyền lời.” Không phải A Nhị mới gặp chuyện này một hai lần: “Yêu quái linh hồn này thật ra mạnh hơn người phàm nhiều lắm, nhưng phần lớn khá ngây thơ, cũng không hiểu những thứ quanh co lòng vòng của người phàm. Ta đã từng thấy rất nhiều người phàm đùa giỡn với yêu quái, sau đó nói lúc nào chúng ta gặp lại, yêu quái cứ một mực đợi chờ, sau đó người phàm chạy mất.”
Lâm Kiến giật mình.
“Cho nên kết cục rất thảm.” A Nhị thổn thức: “Mặc dù đám yêu quái này không ranh mãnh như người phàm nhưng giá trị vũ lực rất lớn đấy. Người phàm trốn đi hoặc cả đời không bị tìm được, nếu bị tìm thấy sẽ bị yêu quái xé nát. Sinh mệnh của yêu quái rất dài, tính cách rất cố chấp, sẽ luôn tìm người phàm đã bỏ rơi mình.”