Văn Vũ cẩn thận sửa lại: "Người dân đều được sơ tán an toàn, nhưng mọi người thì..."

Tư lệnh Ôn nhíu mày suy tư một lát rồi nói: "Nghe nói, chỉ cần tiêu diệt dã thú biến dị, cháu sẽ có cơ hội thay đổi tương lai, cháu có thể chứng minh điều này cho chúng tôi thấy không?"

Văn Vũ gật đầu, cô cũng có ý này.

Lập tức có một nữ đội phó xung phong đứng lên: "Báo cáo, hôm nay chúng tôi có bắt sống được một con trăn biến dị đi ăn thịt người khắp nơi, dùng nó để làm thí nghiệm là vừa."

Được Tư lệnh Ôn đồng ý, nữ quân nhân này xoay người vẫy tay với Văn Vũ: "Chào cô, tôi tên Hứa Nặc, mời đi theo tôi."

Văn Vũ vô thức nhìn về phía Ứng Chuẩn, thấy anh khẽ gật đầu, bèn ngoan ngoãn đi theo Hứa Nặc ra ngoài.

Hai người vừa đi đến cửa, suýt chút nữa thì đụng phải một quân nhân toàn thân đầy máu.

Người nọ tách hai người ra, hét lớn vào trong nhà: "Người nào rảnh thì đi theo tôi mau lên, rừng nguyên sinh phía nam, hơn mười người bị lợn rừng biến dị bao vây, hỏa lực của chúng tôi không đủ!"

Anh ấy vừa dứt lời, lại có một người chạy vào cổng căn cứ, gào thét khản cả giọng: "Xe của Tư Duệ gặp phải một ổ bọ cạp cát biến dị, bị hỏng xe rồi, ngay ở phía bắc cách đây một dặm, mau đi cứu người!"

Hai người nói xong nhìn nhau, sau đó khẩn thiết nhìn chằm chằm Ứng Chuẩn.

Chỉ cần đại đội trưởng đích thân dẫn người đến đó, những người bị mắc kẹt sẽ được cứu!

Ứng Chuẩn nhanh chóng phân tích tình hình hai bên trong đầu, khó xử nhìn về phía Tư lệnh Ôn: "Lợn rừng biến dị thường sống theo đàn, mỗi lần xuất hiện ít nhất là một trăm con, còn bọ cạp cát biến dị một ổ khoảng bảy, tám con, nhưng mỗi con đều có lực tấn công và phòng ngự cực mạnh, bây giờ người ở lại căn cứ không nhiều, xuất động toàn bộ mới có thể cứu được một bên..."

Anh mím chặt môi, không biết nên nói tiếp như thế nào.

Tư lệnh Ôn nhắm mắt lại, thở dài một tiếng: "Tư Duệ chỉ có một mình, lại còn đang lái xe, thằng bé vận khí luôn tốt, đi về phía nam đi, người dân và đồng đội ở đó càng cần các cậu hơn."

Ứng Chuẩn định nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng chỉ đứng nghiêm chào.

Văn Vũ bị chặn ở cửa thấy vậy, trong lòng khó chịu vô cùng.

Người tên Tư Duệ kia rõ ràng là ở gần căn cứ hơn, hy vọng sống sót lớn hơn, chỉ vì cậu ấy là một mình, cho nên đáng bị mọi người bỏ rơi, mặc kệ cậu ấy tự sinh tự diệt sao?

Cô xúc động, dùng thân thể chắn trước Ứng Chuẩn đang định bước ra ngoài, bất bình chất vấn: "Chẳng lẽ không thể phái vài người đi cứu người kia sao, anh ấy không đáng thương sao?"

Đó cũng là một quân nhân, là anh hùng mà cô ngưỡng mộ!

Ứng Chuẩn lạnh lùng nói: "Thiên chức của quân nhân là phục tùng mệnh lệnh, nhiệm vụ của căn cứ là cứu trợ người dân, lãng phí thời gian do dự chỉ khiến thương vong thêm nặng nề, cô đừng có bất mãn nữa, chi bằng hãy làm tốt việc của mình đi, tránh ra."

Anh kéo Văn Vũ sang một bên, dẫn theo các đội phó khác nhanh chóng rời đi.

Hứa Nặc im lặng đi theo nhưng bị Ứng Chuẩn phất tay ngăn cản: "Cô ở lại đây, đợi người của các đội khác quay về."

Hứa Nặc lập tức hiểu ý anh, gật đầu thật mạnh, nhìn theo bóng lưng đoàn người lao ra khỏi căn cứ, chạy như bay về phía nam.

Không có cách nào khác, căn cứ của bọn họ nằm cạnh biên giới, thực sự quá hẻo lánh, cho đến nay chỉ được phân chia một chiếc xe tải, chính là chiếc mà Tư Duệ lái ra ngoài, đây cũng là nguyên nhân căn bản khiến đội cứu hộ chỉ kịp đi một bên.

Đi một vòng như vậy sẽ mất rất nhiều thời gian, người bên kia căn bản không đợi được, Tư Duệ cậu ấy——

Đột nhiên, cánh tay Hứa Nặc bị Văn Vũ túm lấy, chỉ nghe thấy cô liên tục giục giã: "Nhanh lên nhanh lên, đưa tôi đi đánh quái, tôi có cách rồi, tôi muốn cứu người!"

Lúc này, trước mắt Văn Vũ hiện lên trang văn bản màu xanh nhạt, "2, Tìm kiếm tài nguyên".

Ánh mắt cô khóa chặt một dòng miêu tả không đáng chú ý:

"Tưởng Chi Điền, Từ Hân Di may mắn phát hiện ra một chiếc xe tải bị lật, vật tư trên xe rơi vãi khắp nơi, đáng tiếc bọn họ đến muộn một bước, tài xế đã bị bọ cạp gặm nhấm toàn thân."

Không thể từ bỏ, vẫn còn kịp!

Văn Vũ được đưa đến khu đất trống phía sau căn cứ, nhìn thấy một con trăn đột biến đầy gai nhọn với lớp da loang lổ đủ màu sắc.

Cô rùng mình sợ hãi, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế nỗi sợ hãi trong lòng, nhận lấy con d.a.o găm từ tay Hứa Nặc, từng bước một tiến lại gần con quái vật to lớn đáng sợ này.

Hứa Nặc an ủi: “Đừng sợ, nó đã bị b.ắ.n thuốc mê rồi, sẽ không tỉnh lại trong vòng một ngày. Ban đầu, chúng tôi định đưa nó cho Tư Duệ nghiên cứu, không ngờ anh ấy…”

Sợ Văn Vũ áp lực, cô ấy ngậm miệng không nói thêm gì nữa, nhưng đáy mắt lại vô thức lộ ra vẻ cầu khẩn và sốt ruột.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play