Điều này hoàn toàn khác với bản chất sửa đổi của Văn Vũ lần trước.
Lúc đó Văn Vũ đã giới hạn địa điểm xuất hiện: Nhà kho.
Tưởng Chi Điền có thể dùng dị năng điều khiển lửa của hắn dễ dàng thiêu rụi đám zombie, cùng lắm là hao tổn chút tinh thần lực, nhưng sẽ không gây phiền phức cho thế giới bên ngoài.
Còn hiện tại, những con zombie này đều lang thang ngoài trời, chỉ cần để sổng một con, các khu trú ẩn và căn cứ cứu hộ gần đó sẽ phải đối mặt với thảm họa diệt vong khó lường.
Ứng Chuẩn nghe vậy không kịp lên tiếng, trước tiên tập trung tinh thần giải quyết mấy con zombie đang lao tới, sau đó lại đá bay một con định tập kích anh từ phía sau. Xong xuôi, anh mới nói ngắn gọn: “Không trách em, tập trung đánh địch đi."
Văn Vũ gật đầu, thu hồi suy nghĩ hối hận, đồng thời giơ s.ú.n.g b.ắ.n vào đầu con zombie trước mặt.
- - Ứng Chuẩn nói đúng, bảo vệ người dân mới là trách nhiệm hàng đầu của bọn họ, chỉ là một tên Tưởng Chi Điền chạy mất thôi mà, anh ta là cái thá gì?
**
Trước màn hình máy tính, tác giả Đông Chí nhìn thấy tình tiết hấp dẫn, không nhịn được hét lên.
"Sao lại mắng nam chính của tôi nữa, mặc dù đúng là anh ta chẳng ra gì thật."
"Đội trưởng Ứng cẩn thận, lát nữa lại có một đợt nữa đấy!"
"Văn Vũ, Văn Vũ, mau nổ súng, con zombie đó sắp cắn vào cổ cô rồi!"
Chỉ hò hét thôi chưa đủ, cô nàng còn dùng nick phụ cùng các độc giả khác bình luận sôi nổi --
Người qua đường A: Nam chính làm sao vậy? Thật là đồ rác rưởi, vậy mà lại dùng thuốc phiện để khiến người ta nghiện, nhốt hắn ta vào tù mọt gông đi!
Một người qua đường vô tội: Cô họ Lâm kia có phải là bị ngốc rồi không? Não đâu hết rồi, sao lại có thể đưa hết zombie về địa bàn của mình? Cho dù cô ta không quan tâm đến người khác, thì mạng sống của những người bạn đồng hành ở khu trú ẩn cô ta cũng mặc kệ sao?
Toàn là người qua đường trùng tên: Nữ chính đâu? Mau ra đây đánh zombie, thu hút nhân khí đi, đừng có lúc nào cũng để cho khí linh của cô ra oai phong, tôi rốt cuộc là đang xem cô hay là xem khí linh đây?
Hệ thống vẫn còn là một đứa bé nhỏ bé trong giới hệ thống: “...”
Ký chủ lần này không được rồi, không cố gắng từ chối hướng dẫn viết lách thì thôi đi, sao còn thật sự mê mẩn đọc truyện rồi?
「Ký chủ, nói thật với tôi đi, thật ra cô trói buộc tôi không phải là để từ chối hướng dẫn viết lách, mà là muốn để Sáng Thế Thần viết thay cô, để cô có thể yên tâm mà drop truyện đúng không?」
Đông Chí: Hehe, nói nhăng cuội cái gì đó.
Vì để bảo vệ tôn nghiêm cơ bản của một tác giả, cô ấy quyết định phải cứu vớt một chút: “Nào có, cậu không thấy sao? Tôi thua thiệt về thiên thời địa lợi, Văn Vũ sống trong thế giới đó, có thể tranh thủ thời gian để sửa nội dung, tôi không đấu lại cô ấy."
「Thật sao? Tôi không tin.」
Hệ thống im lặng một lúc, không biết đi đâu dạo một vòng, sau đó quay lại nói: 「Tôi thấy chương truyện của cô có một cái hố, bị mắng rất thảm, tôi đề nghị cô nên tiếp tục lấp hố đi.」
Đông Chí trợn mắt, nghiêm túc sửa lưng nó: “Uyển Uyển, cậu phải hiểu rõ, không phải tôi đào hố nên mới bị mắng, mà là tôi bị mắng đến mức thành cái hố, được chưa?"
「Điều đó không quan trọng, dù sao thì đó là tiểu thuyết bình thường, không phải thế giới thực, cô cứ việc viết tiếp, để mặc cho độc giả mắng, cô cứ mặc kệ họ, như vậy là tôi có thể thăng cấp rồi.」
Đông Chí: “...”
Quá trình thăng cấp sao lại tàn nhẫn như vậy?
Cô ấy không cần suy nghĩ đã từ chối: “Không, tôi bận theo dõi truyện lắm, lúc đầu trong bản thảo của tôi có viết về một trùm cuối, vốn định để căn cứ 168 bị hủy diệt, Ứng Chuẩn với thân phận anh hùng trở thành Zombie Vương, nam chính phải đối mặt với lựa chọn khó khăn giữa g.i.ế.c và không giết. Bây giờ bị Văn Vũ sửa hết rồi, tôi thấy thế nào cũng không ổn."
Hệ thống cười khẩy:「Không ổn thì thôi, có phải cô không nhận ra hay là nhận ra rồi mà không dám thừa nhận?」
Đông Chí bực bội hừ một tiếng: "Nói tiếng người."
Hệ thống thở dài: 「Cô xây dựng hình tượng của Tưởng Chi Điền quá nhạt nhòa, chỉ là một nhân vật giấy, sau khi thoát khỏi cốt truyện thì sụp đổ tan tành, muốn biến thành Zombie vương thì cũng là anh ta biến chứ, Ứng Chuẩn thì diễn vai anh hùng quá đạt, nói trắng ra là đi đường của nam chính, khiến nam chính không còn đường nào để đi.」
Đông Chí: “...”
Thế này mà còn muốn lừa tôi giúp cậu thăng cấp, im miệng đi!
**
Giữa thời mạt thế, Văn Vũ, Ứng Chuẩn cùng những người khác dựa vào cơ giáp và sự phối hợp ăn ý, chặn đứng lũ zombie này, đồng thời b.ắ.n pháo hiệu về phía căn cứ để cầu cứu.
Điều khiến mọi người bất ngờ là không chỉ đồng đội ở căn cứ 168 nhanh chóng đến hỗ trợ, mà căn cứ 167 và khu trú ẩn Bốn Lá gần nhất cũng cử không ít người đến giúp đỡ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT