Tuy nói hai người tạm thời làm hòa nhưng bình thường ở chung vẫn ghê răng không ngừng.
Mộ Thanh Yến bận rộn bố trí một chuyến công phạt vào một trong bốn đàn có quy mô về số người lớn nhất, đàn Huyền Vũ, Thái Chiêu không muốn dính líu quá sâu vào nội tình Ma giáo, bèn thảnh thơi rong chơi khắp nơi, phát hiện Tống Úc Chi đứng bên cửa sổ trầm ngâm không quyết, Thái Chiêu hỏi thế nào.
Y hỏi ngược lại: “Có một chuyện ta có chỗ không hiểu. Với năng lực hai người chúng ta mà còn có thể theo thôn dân chỉ điểm từ cửa hông đánh vào đàn Bạch Hổ, lôi đầu não Đàn chủ một phát đánh giết, Mộ Thiếu Quân về võ nghệ dũng khí đều cao hơn hai ta, sao nhất định cứ phải cho cả đám từ cổng chính chậm rãi đánh vào? Thí dụ như đàn Thanh Long kia, đám Đàn chủ chỉ cần bị phục kích đã chết, thế mà hôm qua Mộ Thiếu Quân vẫn dẫn người từ cổng chính đánh một lần. Bỏ gần tìm xa vậy, tốn nhiều trắc trở, chuyện nên làm sao?”
Thái Chiêu thấy Tống Úc Chi hỏi rất có lý, lúc ăn trưa bèn đem ra hỏi Mộ Thanh Yến, sau đó chuốc lấy một tràng mỉa mai của Mộ Thanh Yến, “Mấy câu hỏi này không phải do loại người an nhàn như nàng nghĩ tới, là Tống Úc Chi hỏi rồi. Hứ, không phải hắn được công nhận là nhân tài mới nổi số một trong sáu phái sao? Cơ trí vậy, cần gì phải đến hỏi ta.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT