Tiếng đập cửa mềm mại, sau bốn tiếng nhẹ nhàng đẩy cửa, một bóng yểu điệu quen thuộc đi tới, là Khởi Nùng.
Khuôn mặt của nàng ta vẫn ngọt ngào như thế, ánh mắt vẫn quyến rũ như thế, Thái Chiêu không khỏi hoảng hốt, cứ như Khởi Nùng mới vừa lả lướt động lòng người bước từ lầu hai khách điếm xuống, chưa từng trải qua cả đoạn đường gian nan hiểm trở này.
Khởi Nùng ngó thấy trong phòng còn có Thái Chiêu, thoáng kinh ngạc, sau đó đi đến cạnh Đoạn Cửu Tu cung kính cúi chào, hai tay dâng một xấp lụa trắng, bên trong mơ hồ lộ ra nhiều vết máu lấm tấm đỏ thắm. Nàng ta nói: “Bẩm tôn chủ, Khởi Nùng may mắn không làm nhục mệnh.”
Đoạn Cửu Tu nhận khăn lụa mở ra xem, lướt qua mấy hàng chữ trên khăn lụa, mặt lộ ý cười: “Giỏi, làm giỏi lắm. Khởi Nùng vất vả rồi.”
Hồ Thiên Vi lo lắng: “Không phải là giả chứ.”
Khởi Nùng chìa tay trái, ‘dịu dàng’ xách tai Hồ Thiên Vi, yêu kiều nói; “A Vi đúng là thích quan tâm nhỉ. Có câu người sắp chết nói gì cũng thiện lành, sắp tắt thở tới nơi, y gạt ta làm cái gì.”
Hồ Thiên Vi đau đớn liên tục kêu to: “Ta sai rồi, ta sai rồi, chị Khởi Nùng tha cho ta đi. Thật ra là ta đau lòng chị đã viết nhiều chữ bằng máu thế này, ui chao, ngón tay đau hỏng cả mất.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play