Một đêm không có biến cố nữa, nhưng đa số vẫn đóng thật chặt cửa phòng riêng phần mình, ôm binh khí mà ngủ.
Đợi qua hôm sau mặt trời lên cao, đám người ác mộng một đêm ra khỏi phòng, nhìn máu đông và xác người bị tàn phá trên mặt tuyết, dường như đã qua mấy đời. Lam Điền Ngọc như già đi mười tuổi sau một đêm, nếp nhăn trên da mặt khô quắt, như da quýt phơi gió, gã khàn giọng hỏi mọi người: “Sao đây, vẫn lên núi tiếp nhỉ?”
Hồ Thiên Vi tỏ thái độ khoan thai, ra ý vẫn lên núi.
Trần Phục Quang mới đầu bàng hoàng do dự, chạm đến ánh mắt dịu dàng của Khởi Nùng cũng lấy dũng khí ra vẻ muốn lên núi.
Chu Trí Khâm lặng lẽ nhìn bọn hắn, giờ ông một lòng muốn báo thù cho con, lên núi tiếp là tất nhiên, song ông khuyên Đông Phương Hiểu chớ tuỳ tiện mạo hiểm, Đông Phương Hiểu lại nói: “Chúng ta là huynh đệ kết nghĩa, dĩ nhiên đồng sinh cộng tử, đại ca đừng khuyên nữa.”
Thiên Tuyết Thâm tận tình thuyết phục: “Tình hình các người cũng đã thấy rồi đó, ấy là còn chưa tới sườn núi, càng lên cao tất nhiên càng hung hiểm, chúng ta vẫn nên dẹp đường về phủ đi, luôn có cách khác phá Thế thân đại pháp của ta mà.”
“Còn cách nào khác chứ?” Thái Chiêu liếc.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT