Các đại thần tranh luận kịch liệt, thậm chí có người còn dùng cả cái chec để uy h.i.ế.p, nhưng hắn vẫn không thay đổi ý định.

Sau khi bác bỏ chuyện hòa thân, Ôn Quân lại càng vùi mình vào Ngự Thư Phòng.

Hắn gầy rộc đi, quầng mắt thâm sâu, râu ria mọc lởm chởm cũng chẳng còn thời gian cạo.

Nhìn hắn tiều tụy như vậy, lòng ta chỉ càng thêm nặng trĩu.

Tin từ tiền tuyến đưa về, quân đội Đại Sở liên tục thua trận, nước Liêu đã chiếm được U Châu.

Sau khi tiến vào U Châu, chúng điên cuồng lùng bắt nữ nhân, sau khi l.à.m n.h.ụ.c thì phóng hỏa tàn sát cả thành.

Những người may mắn chạy thoát thì ít, còn đa phần đều hóa thành tro bụi tại U Châu.

Những chuyện này, Ôn Quân không để ai nói cho Ngọc Ninh biết.

Nhưng các lão thần trong triều vẫn có cách để truyền đến tai nàng.

Dạo gần đây, Ngọc Ninh thường xuyên thất thần, còn Kiêu nhi thì ban đêm hay cầm kiếm đến võ trường luyện tập.

Khi thân hình gầy gò của Ôn Quân gần như bị giấu hoàn toàn trong long bào, Ngọc Ninh đột nhiên quỳ xuống trước những đại thần đang hạ triều.

"Thỉnh cầu hoàng huynh, cho phép muội xuất giá tới nước Liêu hòa thân."

Cả triều văn võ đều có mặt, cửa cung vốn huyên náo bỗng chốc im ắng như tờ.

Vẫn là Ôn Quân mở lời trước: "Công chúa gần đây thân thể không tốt, e rằng sốt đến mê sảng rồi."

"Người đâu, còn không mau đưa Công chúa lui xuống?"

Các cung nữ định tiến lên kéo Ngọc Ninh đi, nhưng nàng vung tay gạt ra, vẫn quỳ thẳng ở đó, không hề lay chuyển.

"Bổn Công chúa không bệnh, bổn Công chúa rất tỉnh táo."

Nàng nhìn thẳng vào Ôn Quân, giọng nói mạnh mẽ, từng câu rõ ràng, vang vọng giữa không gian im lặng: "Hoàng huynh, U Châu đã thất thủ, người Liêu đồ sát cả thành, ngay cả những đứa trẻ cao chưa tới đầu gối chúng cũng không tha. Lửa ở U Châu cháy suốt mười ngày, không biết đã thiêu rụi bao nhiêu sinh mệnh."

"Hôm nay bọn họ chiếm U Châu, ngày mai thì sao? Sẽ là Bân Châu, Minh Châu, hay Ký Châu, Dự Châu? Nếu muội không đi, sẽ còn bao nhiêu bách tính rơi vào cảnh nhà tan cửa nát, lưu lạc tha hương?"

Đôi mắt nàng hoe đỏ, như vương máu tươi của biên cương thấm lên đuôi mắt.

"Hoàng huynh, huynh còn nhớ Huệ Phương thẩm mà muội từng nhắc tới không? Bà ấy từng cho muội hai lượng bạc, giúp muội có thuốc uống suốt một tháng. Bà ấy giống A tỷ, đều là những người tốt nhất trên đời. Nhưng giờ bà cũng chec rồi, chec trong trận đồ sát ở U Châu."

"Con trai bà, A Hổ, có viết thư cho A tỷ. A tỷ không muốn muội biết, nhưng muội đã lén đọc."

"Bọn chúng l.à.m n.h.ụ.c Huệ Phương thẩm, c.h.ặ.t đ.ứ.t tứ chi rồi l.ấ.y đ.ầ.u bà. Trong căn nhà đầy x.á.c nữ nhân, A Hổ thậm chí không nhận ra đâu là mẫu thân mình."

Nàng lau đi nước mắt, ngẩng cao đầu nhìn thẳng vào Ôn Quân, giọng nói kiên định: "Hoàng huynh, muội là Công chúa, đã nhận ân dưỡng dục của thiên hạ, thì nên đáp đền cho lê dân bách tính, đổi lấy thái bình cho Đại Sở."

Nói xong, nàng dập mạnh đầu xuống đất, trán bật máu.

"Xin hoàng huynh cho phép muội đi hòa thân."

Mặt Ôn Quân tái xanh, quay đầu đi chỗ khác, như không nỡ nhìn thêm.

Nhưng Ngọc Ninh vẫn tiếp tục dập đầu, đến khi trán tím bầm, máu rịn ra đỏ tươi.

"Hoàng huynh một ngày không đồng ý, muội sẽ quỳ một ngày, dập đầu đến khi huynh gật đầu mới thôi."

Gió thu thổi qua lạnh lẽo, lòng người càng thêm hoang mang.

Trong góc khuất của đám đông, một thiếu niên mười sáu tuổi lấy hai tay che mặt, phát ra tiếng gào khẽ như dã thú bị vây khốn.

Đó là người trong lòng của Công chúa.

Không biết ai là người khởi xướng, các đại thần đồng loạt quỳ xuống, nhất tề hô vang: "Công chúa đại nghĩa! Xin Hoàng thượng cho phép Công chúa hòa thân!"

"Công chúa đại nghĩa! Xin Hoàng thượng cho phép Công chúa hòa thân!"

...

Ôn Quân không còn đường lùi.

Hắn ngồi xuống, đặt tay lên vai Ngọc Ninh, khàn giọng hỏi: "Muội… đã nghĩ kỹ rồi sao?"

"Hoàng huynh, muội đã nghĩ rất kỹ, hãy để muội đi."

"Huynh cứ tranh thủ thời gian, củng cố binh lực. Sau này ép bọn họ ngoan ngoãn đưa muội trở về."

Đôi mắt Ôn Quân đỏ hoe. Hắn dường như muốn nói rất nhiều, môi mấp máy, nhưng cuối cùng chỉ nghẹn ngào đáp: "Được."

"Đa tạ hoàng huynh thành toàn." Nàng thu tay áo, cúi mình hành lễ, sau đó quay lại, ánh mắt tìm kiếm thiếu niên giữa đám đông.

Nàng nở nụ cười với hắn, khẽ giơ lên chuỗi vòng tay làm từ hạt tương tư.

Hắn cũng cố gượng một nụ cười, nhưng gió thu ẩm ướt thổi qua, khiến khuôn mặt hắn ướt đẫm nước như vừa khóc.

Hôm ấy trở về, Ôn Quân định trách mắng Ngọc Ninh, hỏi nàng tại sao lại tự ý quyết định như vậy. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play