Tống Oa Oa bị hắn uy hiếp vô cớ nên sợ tới mức vội vàng nói: “A Tịch tỷ tỷ, đệ đi đây! Đệ sẽ đi ngay!”
Nghe tiếng bước chân của tiểu tử kia dần dần biến mất, Thẩm Vãn Tịch rõ ràng cảm giác ánh mắt nóng rực của Vân Hoành rất nhanh đã thu hồi, còn đang nhìn chằm chằm nàng.
Trong lòng nàng có chút sợ hãi: “Vân Hoành, bây giờ chúng ta đi lên sao?”
Vân Hoành nghe được giọng nói mềm mại như kẹo dẻo của nàng, hơi thở lại gấp hơn vài phần, giọng nói khàn khàn giống như gãi nhẹ bên tai nói: “Ta bị thương, làm sao để đi lên đây?”
Thẩm Vãn Tịch kinh hãi hỏi: “Ngươi bị thương à?”
Chóp mũi lướt qua mùi máu tươi nhàn nhạt, chân thật đến không thể chân thật hơn, chẳng lẽ vừa rồi khi rơi xuống cạm bẫy thì bị đá nhọn phía dưới làm cho trầy xước sao?
Nàng muốn đưa tay thăm dò vết thương của hắn ở đâu, máu chảy nhiều hay không, nghiêm túc hay không không quan trọng, nhưng hai tay bị hắn gắt gao nắm chặt so với sắt vây khốn nàng trong chợ nô lệ còn vững chắc hơn, nàng căn bản không thể thoát ra được.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT