“Mới vừa rồi hỏi một mình Nhị Bảo thì nó lại ấp úng ấp úng giống như không nhớ được, kỳ thật là đứa nhỏ này đang hoảng hốt, chính mình đang nói dối mà cũng quên mất, hoặc có lẽ lúc trước cả hai không có nói qua với nhau cho nên cách nói mới không nhất quán.”
Vân Hoành ừ một tiếng xem như khẳng định rồi nói tiếp lời của nàng: “Vừa rồi khi ta nhắc tới núi Cô Tinh thì nó lại liên tục phủ nhận, không dám nhìn ánh mắt ta cho nên khi nghe ta hỏi xong mới lôi kéo mẹ nó muốn để cho mình một chút tự tin hơn.”
Thẩm Vãn Tịch gật gật đầu, nàng đang suy tư, bước chân Vân Hoành lại đột nhiên dừng lại.
Thẩm Vãn Tịch cảm thấy ngực bị va chạm, nghi hoặc nhìn hắn hỏi: “Làm sao vậy?”
Vân Hoành nhíu mày cực sâu, dường như đang đè nén cái gì đó, thật lâu sau mới nghiêng đầu nhìn nàng một cái, ngữ khí cũng có chút bất đắc dĩ: “Tóc ngươi làm ta ngứa.”
Thẩm Vãn Tịch ngẩn người, phục hồi lại tinh thần, vội vàng rũ mắt nhìn thoáng qua tóc mình, mái tóc lộn xộn đều quấn quanh cổ Vân Hoành, khó trách làm cho hắn ngứa.
Nàng chỉ chú ý đến những suy nghĩ riêng nên hoàn toàn không chú ý đến điều này.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play