Vân Hoành nhìn thấy vẻ mặt nàng không được tự nhiên, trong lòng cũng không nghĩ sâu, tiếp tục nói: “Đợi lát nữa ta đem mấy con thỏ hoang hôm qua săn trở về mang lên trấn trên bán, cơm chưa chín nàng ăn thôi, ta trở về sẽ không còn sớm”.
Dừng một chút, Vân Hoành quay đầu nhìn thoáng qua sân, lại nhắc nhở: “Hôm nay trời không tốt, nếu đổ mưa, nhớ thu quần áo”.
Sau khi thông báo xong mọi chuyện, Thẩm vãn Tịch gật đầu như khúc gỗ, liền thấy hắn đi đến bên cạnh giếng múc nước giặt khăn trải giường.
Trời đầy mây.
Ông trời giống như chưa tỉnh ngủ, mây đen giăng đầy trời, mãi đến lúc trưa cũng không nhìn thấy bóng dáng mặt trời xuất hiện.
Thẩm Vãn Tịch mắt nhìn khăn trải giường và vỏ chăn phơi ngoài viện mà phát sầu, chỉ dựa vào hong khô thì phải đợi đến khi nào a.
Cơm trưa Thẩm Vãn Tịch làm qua loa một ít đồ ăn, thời gian còn lại đều ở trong sân vội vàng vây quanh khăn trải giương. Không có mặt trời chỉ có thể dùng gió thổi khô, không có gió nàng kiền chỉ có thể tự mình tạo ra gió.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT