Nàng chậm rãi quay mặt đi rồi đem chăn trên người bỏ xuống, khuôn mặt đỏ ửng, mạnh miệng nói: “Ác long... Ác long không có nói như vậy.”
Vân Hoành căng thẳng cả một ngày rốt cục tới bây giờ cũng có thể hoàn toàn bình thường trở lại. Hắn xoa khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của nàng, cười nói: “Mặc kệ ác long nghĩ như thế nào, ta đối với nàng chỉ có một câu này.”
Thấy sắc mặt của tiểu cô nương càng lúc càng đỏ, Vân Hoành chỉ cười: “Nếu nàng muốn nghe, sau này mỗi ngày ta đều sẽ nói cho nàng nghe, không cần phải quanh co kể chuyện như vậy.”
Thẩm Vãn Tịch càng xấu hổ, thanh âm như muỗi kêu, ấp úng nói: “Chàng chỉ biết trêu chọc ta.”
Thẩm Vãn Tịch sờ sờ bụng, bỗng nhiên có chút bi thương. Kỳ thật nàng cũng rất sợ hãi trong việc sinh con, nếu không phải như thế thì tại sao mỗi ngày nàng đều ngoan ngoãn nghe lời đại phu đi lại khắp nơi?
Trong quyển sách nàng từng đọc, có rất nhiều phụ nhân trong lúc đang sinh con nhưng không thể vượt qua được, không biết nàng có khó khăn giống như vậy hay không?
Nhưng những tâm tư này nàng không thể nói với Vân Hoành, mấy ngày nay hắn đã căng thẳng như một sợi dây sắp siết chặt bản thân thở không nổi, nếu như để hắn nghe được những lời nói đó của nàng thì nhất định hắn sẽ muốn phát điên mất thôi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT