Cùng lúc đó, trong Phù Dung viên cũng loạn thành một đoàn.
Ngụy Miên và Ngụy Xu nhặt diều trở về lại chỉ nhìn thấy trong ruộng rau dại còn lại một cái xẻng, còn Nhị tẩu tẩu lại không thấy đâu!
Trong lòng Ngụy Miên hoảng hốt, lập tức sai nha hoàn đi khắp nơi, chính mình cũng mang theo tiểu Ngụy Xu đến khắp nơi hỏi người, nhưng ai cũng không biết nữ tử mặc xiêm y đỏ kia đi đâu.
“Mau trở về phủ tìm Nhị ca ta!” Ngụy Miên gấp đến độ xoay vòng, vội vàng phái hai gã sai vặt nhanh chóng chạy tới Hầu phủ, một bên mời trụ trì trong chùa phái người đi tìm, một bên lệnh cho tất cả hoa nhân, tạp dịch, bà tử trong Phù Dung viên lập tức dừng lại công việc vặt trong tay, chia nhau tìm kiếm một nữ tử xinh đẹp mặc váy đỏ.
Trong lúc nhất thời trong Phù Dung viên gà bay chó sủa, mọi người đều biết ngũ tiểu thư Ích Châu Hầu phủ kia đang nóng như lửa đốt tìm người, chắc hẳn là người quan trọng nhất! Trong vườn ai nấy đều co rúm lại trốn ở một bên không dám tiến lên, làm sao còn có tâm tư ngắm hoa du ngoạn nữa?
Vòng qua mấy gian gác mái, dọc theo con đường nhỏ xuyên qua rừng rậm, ngay cả Thẩm Vãn Tịch từ trước đến nay không có cảm giác phương hướng cũng mơ hồ cảm thấy nơi này vừa rồi đi tới, hơn nữa càng đi càng hoang vu, tựa hồ đều đã ở bên ngoài Phù Dung viên.
Nàng vừa bị Nhị ca kéo chạy, vừa thở hồng hộc hỏi một câu: “Nhị ca, con đường này chúng ta có phải đã đi qua rồi không? Huynh nhìn cây hải đường tơ lụa này, màu hồng đầy cây chỉ có hai đóa hoa trắng này, ta nhớ rất rõ...”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play