Đợi ông lưu luyến luyến tiếc đọc xong chữ cuối cùng, lúc này mới ném giấy viết thư cho nam tử ôn hòa đang ngồi yên trên xe lăn, chống nạnh giận dữ nói: “Ngươi nhìn nhị đệ ngươi kìa, mất tích năm năm không về, thật vất vả mới có được phong thư, một câu về thăm ta hắn cũng chưa từng nhắc tới, tất cả đều là nói về tiểu kiều thê kia của hắn!”
Phong thư không nghiêng không lệch rơi vào lòng bàn tay, khóe miệng Ngụy Thạc hiện lên ý cười nhàn nhạt, lúc này mới chậm rãi cầm lên đọc, nhìn nét bút hơi sắc bén này, rất có thế xuyên mây chẻ tre, trong lòng hắn càng thêm xác định đây là bút tích của nhị đệ.
Chỉ là nhìn thấy hàng chữ “Đã nhớ hết chuyện trong quá khứ”, nam tử mới vừa rồi tao nhã thong dong trên mặt lại có thêm một biểu cảm cứng đờ khó phát hiện ra, có điều đảo mắt liền hóa thành ý cười nhàn nhạt, vung tay lên bỏ xuống bàn.
Trong thư nói về chuyện hắn đã tìm lại ký ức vào đêm Thượng Nguyên, lại nói có chuyện quan trọng cần phải ở lại Thương Châu mười ngày, cuối tháng mới có thể khởi hành, sau đó lại nhắc tới thân phận thật sự của thê tử, còn tỉ mỉ nói rõ Thẩm Vãn Tịch bị Thẩm gia trưởng nữ Thẩm Vãn Ngâm ám hại.
Ngụy Thạc cũng khẽ thở dài, khó trách ngày thường phụ thân trầm tính, nhưng khi nhìn thấy bức thư này có thể toát ra rất nhiều biểu tình hoàn toàn đã lâu không thấy.
Thì ra nhị đệ cưới tiểu cô nương ở Thương Châu cũng là danh môn chi hậu, thậm chí còn có liên hệ với Tịnh Châu.
Lúc trước trở về ám vệ chỉ nói Ngụy Khâm thành thân ở một thôn nhỏ ở Thương Châu, Ích Châu Hầu liền nghĩ cái nơi dân trí chưa mở này thành thân như vậy là rất sớm, vả lại hẳn là chuyện nước chảy thành sông, không cưới là bị người ta nói chuyện phiếm, cho nên nhi tử mới bất đắc dĩ cưới một cô nương trong núi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT