Vân Hoành nói “lui ra”, bao gồm cả nàng sao?
Trong lòng không khỏi dấy lên nỗi thất vọng, tuy nhiên ngay sau đó một khắc lại nghe được bên trong truyền đến một câu nhàn nhạt:
“A Tịch, nàng mau đến đây.”
Nước mắt Thẩm Vãn Tịch nghẹn hơn nửa ngày rốt cuộc cũng tràn ra, có một khoảnh khắc nàng cảm thấy mình nghe lầm, nhưng nàng cũng không quan tâm, nâng hai chân bủn rủn xông thẳng vào bên trong.
Ánh đèn trong phòng lúc sáng lúc tối, Vân Hoành lẳng lặng nhắm mắt nằm trên giường, nghe bước chân vội vàng của nữ tử từ xa đi đến gần, lúc này mới chậm rãi mở mắt, cánh tay chống lên cột giường hơi đứng dậy, nửa ngồi nửa tựa vào gối.
Ngước lên nhìn đôi mắt đỏ hồng của tiểu cô nương, hai bên gò má còn treo hai dòng nước mắt rõ ràng, trong lòng Vân Hoành hơi đau xót, nhưng trên người không còn chút sức lực nào, chỉ có thể giơ tay nhẹ nhàng vỗ hai cái vào mép giường, ý bảo nàng lại đây ngồi.
Mũi Thẩm Vãn Tịch chua xót, nhìn thái dương hắn còn toát mồ hôi đầm đìa, nếu không phải dựa vào ánh đèn vàng sáng kia, sắc mặt hắn sợ là đã sớm tái nhợt như tờ giấy.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play