“Nàng chạy loạn làm cái gì?”
Vân Hoành nhíu chặt mày, trong mắt là ánh đèn tràn đầy ánh sáng cùng cơn tức giận có thể dễ dàng phát hiện ra.
Thẩm Vãn Tịch thè lưỡi, giơ tay đưa đồng tiền mới tinh kia cho hắn xem: “Ta cướp được đồng tiền rồi! Từ hôm nay trở đi, ta chính là người có phúc phận nhất trong thiên hạ!”
Bên tai ồn ào không thôi, nàng chỉ có thể nâng cao giọng nói mềm mại, mặc dù vất vả nhưng rất vui vẻ.
Vì một đồng tiền thôi sao?
Trong lòng Vân Hoành thở dài một tiếng, có trời mới biết vừa rồi khi nàng buông tay hắn ra, trong lòng hắn khẩn trương biết bao nhiêu! Nếu như thật sự không tìm ra được tiểu cô nương của hắn, hắn sợ là có thể đem toàn bộ Thương Châu thành ra mà tàn sát hầu như không còn.
Thấy nàng chơi rất vui vẻ, ánh mắt lạnh lùng của Vân Hoành mới giảm đi một chút, đưa tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Thẩm Vãn Tịch, cúi đầu ghé bên tai nàng nói: “Không được chạy lung tung, có nghe thấy không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play