Vân Hoành của nàng tuấn tú như vậy, mặc khôi giáp nhất định càng thêm cao lớn uy vũ, anh dũng bất phàm.
Nghĩ tới đây, Thẩm Vãn Tịch lại lặng lẽ nhìn thoáng qua người nam nhân trên đỉnh đầu, ánh mắt vừa vặn đụng phải đường cằm rõ ràng của hắn, góc cạnh rõ ràng, nàng lại hơi hơi ngước mắt lên, dọc theo cằm hướng lên trên liền nhìn thấy đôi môi khẽ mím của hắn, sống mũi thẳng tắp, gương mặt tuấn lãng.
Đôi mắt Vân Hoành phi thường có hình dạng đẹp mắt nhưng ánh mắt u ám thâm thúy, ẩn giấu sự hờ hững khiến người ta khó nắm bắt lại hoảng hốt lộ ra một bộ dạng khí thế uy hiếp thiên hạ.
Nhận thấy được ánh mắt thẳng tắp của tiểu cô nương, hơi thở của Vân Hoành hơi chậm lại, đôi mắt điểm nguyệt trực tiếp chạm vào trong lòng hắn, cả người lập tức sụp đổ.
Thẩm Vãn Tịch thấy ánh mắt hắn như ngọn đuốc nhìn vào mắt nàng, nhất thời như gặp phải đại địch, vội vàng bối rối cúi đầu trốn vào trong lòng hắn.
Lại suy nghĩ trong nháy mắt, Thẩm Vãn Tịch nghĩ đến lời Vân Hoành ngày Tạ Thiệu tới tìm nàng có nói qua, không khỏi thở dài chậm rãi nói: “Hiện tại chàng không cần lo lắng sẽ làm cho ta có ủy khuất gì, cũng không cần tự coi thường bản thân, hiện tại mỗi tháng chúng ta đều có thể kiếm được không ít bạc, mùa đông còn có thể đắp chăn thật dày, mặc áo lông mềm mại, sống không kém hơn người khác, hơn nữa Vân Hoành, chàng vẫn bảo vệ ta rất tốt.”
Có Vân Hoành, trong thôn này không ai dám khi dễ nàng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT