Về sau A Nương không còn, trong tiểu viện Phi Vân cũng chỉ có mấy ma ma từ nhỏ hầu hạ nàng nhớ rõ.
Nàng đã quen với sự vắng vẻ, cũng không quan trọng có náo nhiệt hay không.
Chỉ cần trên đời còn có một người nhớ rõ sinh nhật của nàng, vả lại là người nàng cực kỳ trân trọng, vậy là đủ rồi.
Nàng thu lại chút cay đắng trong đáy mắt, cười đề nghị: “Vậy ngày mai chúng ta làm bánh trung thu ăn được không?”
Vân Hoành trầm ngâm một lúc lâu, ngước mắt nhìn nàng cười nói: “Được.”
Nàng nhếch miệng cười, cúi đầu nhìn cây trâm cài hoa phù dung kia, nhìn trái nhìn phải, càng thêm yêu thích không muốn buông tay.
Muốn dùng trâm cài thử trên tóc, nhưng nàng sờ sờ tóc lại thở dài, mấy ngày nay bị phong hàn nàng đều không gội đầu, sợ gió thổi ướt tóc lại bị cảm lạnh, trước mắt đỉnh đầu lại bị Vân Hoành làm cho lộn xộn nên dù trâm có đẹp đến đâu cũng không cứu nàng được.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT