Leo lên xe ngựa hồi phủ, cửa xe đóng lại, rèm xe buông xuống, không có người ngoài, Tiểu Sở Ngọc không khỏi hỏi: "Nqương ngài sẽ đánh ngài sao?" Cậu bé nghiêng đầu nhìn Lâm Hàn, trong mắt mơ hồ toát ra vẻ lo lắng.
Trong lòng Lâm Hàn tự nhủ, người nên lo lắng là bà ta mới phải: "Bà ta không dám đâu, bởi vì hôm nay ta không phải là nữ nhi Lâm gia mà là Sở phu nhân. Đánh ta cũng chính là đánh vào mặt cha con."
"Nhưng, nhưng mà bà ta lại xấu như vậy." Sở Dương nhịn không được chen vào một câu: "Hồng Ngẫu nói lần trước cha ngài muốn đánh ngài."
Lâm Hàn: "Hắn có đánh không? Không. Cuối cùng còn bị ta làm cho tức giận phải bỏ đi đấy thôi. Cho nên hai người các con cũng đừng lo lắng, nương ta cùng muội muội ta có đi cùng nhau cũng đánh không lại ta. Các nàng không cao bằng ta, còn không biết võ công, ta tung một cước là có thể đánh bay cả hai người bọn họ. Mặt ngoài thì cứ nói là bọn họ tự ngã, Đình úy có tới đây cũng không thể làm gì được."
Hai huynh đệ mở to hai mắt, đây không phải là lừa gạt người khác sao.
"Chúng ta phải làm người lương thiện, nhưng đối với ác nhân, lương thiện chính là trợ trụ vi ngược." Lâm Hàn thấy hai hài tử nghe rất nghiêm túc: "Các con đều là đại hài tử rồi, phải học cách phân biệt người tốt người xấu. Phương pháp rất đơn giản, đừng nghe hắn nói cái gì mà phải xem hắn làm cái gì."
Hai hài tử nghe mà hoang mang.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play