Lâm Hàn đâu chỉ nuôi ngỗng thôi đâu. Nếu không phải vừng quá ít, nàng còn muốn nuôi một con lừa để xay dầu nữa. Thật không may, giấc mơ này chỉ có thể đợi đến năm sau.
“Lúc chúng ta tìm ra được thứ kia.” Lâm Hàn nói.
Sở Tu Viễn nhất thời không còn lời nào để nói.
Sở Mộc nhíu nhíu mày: “Hai vị đang thầm thì cái gì mà bí hiểm thế?”
Đại Bảo Bảo đột nhiên đứng phắt dậy.
Tất cả mọi người giật nảy mình, Sở Tu Viễn không khỏi hỏi: “Con làm gì đấy?”
Muối vừng rất thơm, mỗi miếng Bảo Bảo ăn đều chấm rất nhiều nhưng lại chỉ ăn một chút bánh, vì vậy muối vừng đã hết sạch, bánh còn lại hơn phân nửa. Bảo Bảo chưa ăn no, đương nhiên phải lấy thêm muối vừng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT