Hồng Lăng vẫn luôn hầu hạ bên cạnh Đại tướng quân, là nha hoàn nhất đẳng trong phủ, rất ít khi hỏi chuyện phòng bếp: "Nghe nói là đổ thì phải."
"Vậy thì ở ngay bên cạnh chuồng ngựa, xây một chuồng heo rộng một trượng sâu tám thước cùng với một cái chuồng gà rộng sáu thước sâu tám thước." Lâm Hàn nói.
"Chuồng gà? Chuồng heo?"
Mấy người trăm miệng một lời.
Lâm Hàn ừ một tiếng, thấy tất cả mọi người có cùng bộ dáng không dám tin: "Trong phủ còn có bao nhiêu tiền?"
Sắc mặt mọi người rất phức tạp, một lúc lâu sau cũng không thể phun ra nửa lời.
"Ta biết chuyện trong phủ tướng quân có nuôi heo truyền đến tai đồng liêu của Đại tướng quân, sẽ liên lụy Đại tướng quân bị khinh bỉ." Lâm Hàn nói.
Thẩm Xích Tiêu há miệng muốn nói, ngài biết rồi mà ngài vẫn còn muốn xây chuồng heo nữa sao?
Trong lòng Lâm Hàn tự nhủ, chính là bị khinh bỉ mới càng được che đậy.
Không ai qua lại với Đại tướng quân, Hoàng đế muốn hoài nghi Đại tướng quân có hai lòng, ví dụ như lập đảng tư lợi, mưu triều soán vị, đều sẽ cảm thấy mình ăn no rửng mỡ, nhàn rỗi đến nhức cả trứng.
Nhưng mà, Thẩm Xích Tiêu cùng Khương Thuần Quân là người của Hoàng đế, lời này Lâm Hàn không có cách nào nói ra miệng: "Ta còn chưa nói xong. Người dạy ta xem phong thủy tặng ta rất nhiều hạt giống rau củ, đều là chỉ hắn mới có. Một khi ta trồng ra rồi, đồng liêu của Đại tướng quân sẽ chỉ tới cửa cầu xin thôi."
Đáng tiếc Lâm Hàn không có ý định để cho người ngoài biết chuyện này.
Không thể không chiêu cáo thiên hạ, cũng là trước tiên bẩm báo với hoàng đế, để hoàng đế ra mặt thưởng cho quần thần.
"Ta còn biết chỗ nào bán cây ăn quả nữa." Lâm Hàn xoay người chỉ về phía nam: "Mấy cây trồng lung tung lộn xộn ở phía trước kia chặt hết cho ta, ta sẽ đi mua giống cây ăn quả. Sau này tháng năm ăn đào, tháng sáu ăn táo, tháng bảy ăn lựu, tháng tám ăn mận, tháng chín ăn hồng. Sở Bạch Bạch, có vui không?" Nàng quay sang hài tử, mỉm cười hỏi.
Cậu nhóc cực kỳ nghiêm túc nói: "Ta không phải tên là Sở Bạch Bạch, ta là Sở Bạch."
"Nhưng ta lại muốn gọi con là Sở Bạch Bạch thì làm sao bây giờ?" Lâm Hàn cố ý trêu chọc cậu nhóc.
Cậu bé hét lên: "Không được gọi như thế."
"Phu nhân, nhũ danh của đại công tử là Đại Bảo, nhũ danh của nhị công tử là Nhị Bảo, nhũ danh của tam công tử là Bảo Bảo." Hồng Ngẫu cười nói.
Cậu bé lập tức thay đổi sắc mặt: "Ta không phải là Bảo Bảo." Cậu hét lạc cả giọng
Lâm Hàn hoảng sợ: "Đừng cuống, đừng cuống, ta không gọi là Bảo Bảo."
Tiểu hài tử mím môi, đánh giá Lâm Hàn một phen, thấy khóe miệng nàng mang theo nụ cười: "Cũng không được gọi là Sở Bạch Bạch."
"Vậy ta phải gọi con là gì?"
Cậu bé nói không cần suy nghĩ: "Gọi ta là Đại Bảo Bảo."
"Khụ!" Lâm Hàn vội vàng quay mặt đi, Đại Bảo Bảo cũng được đấy: "Lớn hơn cả đại ca con à?"
Cậu bé gật đầu một cái thật mạnh.
Lâm Hàn lại suýt nữa cười phá ra: "Đại Bảo Bảo, để ta bế một chút được không?" Nàng nín cười vươn tay ra.
Cậu bé theo bản năng nhìn nha hoàn của mình.
"Phu nhân chính là mẫu thân của công tử."
Cậu bé chần chờ một lát rồi mới vươn bàn tay nhỏ bé ra, tỏ vẻ ta là thấy ngươi nghe lời như vậy nên mới cho phép ngươi bế ta.
Lâm Hàn tiếp nhận tiểu hài tử liền muốn nhéo nhéo khuôn mặt mập mạp của cậu, vừa nghĩ đến không quen biết lắm, liền sửa lại đỡ sau cổ của cậu, miễn cho đột nhiên giãy dụa ngã về phía sau: "Hồng Lăng, bảo quản sự mua sắm tìm mấy người thợ hồ, lại mua thêm một ít gạch ngói để xây chuồng heo chuồng gà. Lại tìm vài người chuyển trúc đến chỗ nhà xí bên kia, đập bỏ cái đình hóng mát, mấy cây phía trước thì chặt hết."
"Đều tìm người ngoài làm hết ạ?" Hồng Lăng hỏi.
Lâm Hàn: "Thợ hồ có dụng cụ tiện tay, làm nhanh hơn người trong phủ." Nàng lại lo bọn họ cảm thấy mình bị ép buộc: "Mấy thứ này mà không xử lý cho sớm thì buổi tối ta cũng không thể ngủ được." Nàng lại thoáng nhìn qua cái ao.
Mấy người không khỏi nghĩ đến câu "Đào một ao chôn một người", liền cuống quít đi tìm người.