Sở Mộc từ sương phòng phía tây bước ra: “Xảy ra chuyện gì?”
Lâm Hàn nói ra chuyện Sở Tu Viễn giả truyền thánh chỉ, nhìn theo bóng dáng đang chạy biến của hắn: “Thúc phụ ngươi đã diễn là phải diễn cho trót, miễn cho chuyện này truyền tới tai cha ta, hắn lại bị cha ta ghi hận.”
“Trách không được ngài ấy không vui.” Có loại nhạc phụ như Lâm Trường Quân, Sở Mộc thật sự đồng tình với thúc phụ nhà hắn.
Lâm Hàn cười cười: “Nãy giờ các ngươi chơi gì đó?”
“Ta dạy Đại Bảo và Nhị Bảo chơi cờ, Đại Bảo Bảo bên cạnh quan sát.” Sở Mộc liếc mắt nhìn tiểu hài nhi: “Biết hai người không ở nhà, có nháo cũng vô dụng, còn có nguy cơ bị đánh, từ lúc hai người rời đi tới giờ cũng không hề gào khóc nha.”
Có thể là lần trước Sở Mộc đã đánh tên tiểu tử này một cái, khiến tiểu hài tử nhớ rõ.
Lâm Hàn không hùa theo Sở Mộc nói: “Đại Bảo Bảo thật ngoan. Về sau cũng ngoan như vậy, mỗi ngày nương đều làm đồ ăn ngon cho con.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT