Chủ viện Sở gia có ba gian, ăn cơm ở giữa, phía đông là sảnh dùng trà, phía tây một gian phòng bị Lâm Hàn đổi thành chỗ cho ba hài tử chơi đùa. Bởi vì ba gian thông nhau, Đại Bảo Bảo ngẩng đầu là có thể nhìn thấy nương hắn đang ăn cơm, liền không tiện nháo nương hắn nữa. Tuy nhiên, khi Lâm Hàn còn chưa ăn no, tiểu hài nhi đã nằm xuống chiếu trúc ngủ thiếp đi rồi.
Lượng băng có hạn, trong không gian của Lâm Hàn cũng không có băng, người một nhà phải dùng tiết kiệm được chút nào hay chút đó, cho nên chỉ có ở chủ viện mới đặt băng.
Lục Hà thấy Đại Bảo Bảo ngủ rồi, cũng không ôm cậu nhóc về tây sương phòng, để cậu nhóc ngủ thẳng cẳng trên chiếu trúc, thẳng đến giờ Mùi ba khắc, Lâm Hàn từ trên giường dựa vào tường phía nam đứng lên đánh thức Đại Bảo Bảo.
Phản ứng đầu tiên của cậu nhóc khi nhìn thấy Lâm Hàn là chui vào trong ngực nàng, sau đó tiếp tục ngủ.
Lâm Hàn đã quen với tiểu hài tử như vậy, nắm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn đầy thịt của tiểu hài tử: “Không đói bụng à, Đại Bảo Bảo, có canh trứng gà thơm lừng, còn có bánh hấp mềm mềm, có dưa hấu ướp lạnh ngọt thật ngọt nữa.”
Sở Mộc ngủ trưa ở sảnh uống trà phía đông mở mắt ra, kéo rèm vải ra, trong gian ở giữa không có một người, màn rèm phòng chơi đùa ở phía tây kéo kín mít, đại khái chỉ có một mình thẩm thẩm tỉnh giấc, còn lại Đại Bảo, Nhị Bảo và Bảo Bảo đang ngủ.
Sở Mộc dụi dụi mắt, vỗ vỗ mặt mình để cho tỉnh táo một chút, thấy người trên giường còn đang ngáy: “Thúc phụ, dậy đi.” Hắn đến bên giường lắc người dậy.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play