Vẻ mặt Sở Mộc khẽ đổi, thúc phụ hắn có ý gì chứ, hắn đã hái cho rồi còn bắt hắn rửa nữa à.
“Có muốn ăn nữa không?” Tiểu Hầu gia xoay người đi về phía phòng bếp ở phía đông.
Sở Tu Viễn nhíu mày: “Hắn làm gì vậy?”
“Chắc là xem thử cá nướng đã chín chưa? Chính là cá nướng có bỏ thêm ớt đỏ và dưa leo mà nương nói ấy.”
Giọng của Sở Dương từ trong phòng truyền ra, Sở Tu Viễn quay sang Lâm Hàn: “Không phải hắn ăn hôm qua rồi à?”
Lâm Hàn đứng dậy nói: “Hắn mà ngài còn không hiểu sao? Nếu đã thích ăn gì rồi thì cứ ăn mãi cái đó, đến tận khi nào buồn nôn mới thôi.” Nàng chú ý thấy làn váy quét trên mặt đất bị dính một chút bụi đất, lông mày khẽ nhíu lại một chút đến mức không thể nhận ra, mấy cái đồ gia cụ thấp lè tè này thật sự quá phiền phức, sớm muộn gì nàng cũng sẽ đổi thành đồ cao.
Sở Tu Viễn không khỏi nhìn về phía đông: “Bảo hắn về nhà sát vách tự ăn một mình đi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT